Ninh Ninh chính là món thu hoạch lớn nhất của cô ở kiếp này, là miếng thịt trong tim cô, Trình An Nhã không cho phép bất cứ ai làm tổn thương cọng lông nào của cậu, nhưng người làm cậu tổn thương nhiều nhất lại là cô.
Cô vẫn nhớ rất rõ lúc Ninh Ninh hỏi cô, trong mắt cậu có chút oán giận.
Cậu là đứa trẻ thiên tài, từ nhỏ IQ đã cao hơn mấy đứa trẻ khác, nhưng lúc ba tuổi thì cậu vẫn còn bé lắm, cậu hơi nhạy cảm hơn mấy đứa trẻ khác.
Lại bị mấy đứa trẻ khác xúi giục, cậu cứ tưởng cậu không có bố là lỗi của mẹ, trong lòng khó tránh khỏi có chút giận dỗi.
Lúc đó Trình An Nhã nói với cậu bố cậu đã chết rồi, cô còn dệt ra chuyện tình bố mẹ máu chó nữa, người đàn ông bị xe tông chết, người mẹ phải một mình nuôi con phim HE máu chó.
Từ đó về sau Ninh Ninh không hỏi lại chuyện của bố mình nữa.
Mấy năm nay Trình An Nhã tự mình nuôi con đúng là rất cực khổ, đi học, đi làm kiếm tiền đóng học phí cho mình còn phải kiếm tiền mua sữa cho Ninh Ninh.
Ở đất nước Anh đó là chỗ nuốt người không nhả xương, cô lại ở London, học phí đắt chết đi được, lúc cô cực khổ nhất, cô đã từng mỗi ngày không nghỉ ngơi tới bốn tiếng đồng hồ.
Sau này Ninh Ninh lớn lên, cũng biết cách quan tâm sự khổ cực của Trình An Nhã, cậu càng lớn thì IQ lại càng cao, tính cách cũng mạnh mẽ đến mức khiến người khác líu lưỡi.
Chuyện đứa con chỉ có mỗi mẹ không còn tổn thương cậu được nữa, hai mẹ con họ cứ thế mà phớt lờ người đàn ông đã vắng mặt trong cuộc đời của bọn họ.
Giờ đột nhiên lại nhắc tới chuyện người bố mà hai người bọn họ đã phớt lờ mấy năm, Trình An Nhã có chút khó xử, lời nói dối này có hơi quá rồi, sớm biết như vậy thì lúc đầu cứ nói với Ninh Ninh bố của cậu đã đi sao hỏa rồi.
Ít ra còn có thể quay về được.
Bây giờ nói bố cậu sống lại không biết có còn kịp hay không.
Thật ra Trình An Nhã không muốn để Diệp Tam Thiếu biết đến sự tồn tại của Ninh Ninh, nhưng cô cũng không muốn lừa Ninh Ninh nữa.
Trời ơi, chần chừ quá.
“Ninh Ninh, con có thấy ai sống lại bao giờ chưa?”
“Thấy rồi!” Ninh Ninh rất bình tĩnh.
Trình An Nhã im lặng, Ninh Ninh lại nói thêm một câu: “Trên tivi ấy.”
Diệp biến thái, để ngày nào anh gặp con trai rồi lại nói nữa vậy, tôi không muốn dây dưa với chủ đề này nữa.
“Thôi vậy, không nói nữa, con trau cưng à, lần sau con nói với mấy bạn nữ theo đuổi con là con thích ăn sô cô la nha.” Trình An Nhã xé bao giấy đẹp đẽ ra rồi nhét viên kẹo sô cô la vào miệng.
Ngon quá!
Con trai tận hiếu với mẹ là chuyện thường tình.
“Con biết rồi, mẹ à, mẹ thích ăn món nào khó khó chút đi, để con thực hành thử.” Ninh Ninh lắc lắc đầu cười mỉm.
Cậu thích mẹ mình như vậy, mê tiền, hai mặt, thỉnh thoảng còn có hơi ngốc nữa.
“Sầu riêng nha.”
Khóe mắt Ninh Ninh giật giật: “ Mẹ à… Mẹ từng thấy ai lấy sầu riêng để tỏ tình với con trai chưa?”
“Bởi vậy mới bảo con thực hành chứ, Đồng chí Đặng Tiểu Bình đã từng nói thực hành chính là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý đó.”
“Con hiểu rồi!” Ninh Ninh bình tĩnh đón nhận thử thách, sau đó quay lại hôn vào má cô một cái rồi cười híp mắt nói: “Mẹ à, thật ra có mấy lúc mẹ không phải ngốc bình thường đâu.”
Nói xong cậu còn nhã nhặn liếc nhìn Trình An Nhã ra vẻ như kiểu, mẹ yêu yên tâm, bởi vì mẹ là mẹ của con nên con sẽ không bỏ mặc mẹ đâu.