Một đêm thác loạn, tràn đầy sự ái muội.
Buổi sáng khi Trình An Nhã tỉnh lại, cả người đau nhức, trong lòng hung hăng nguyền rủa Diệp Sâm trăm ngàn lần.
Má nó, tên này đúng là dã thú, dã thú mà!
Cả người cô bị anh tạo ra vô số vết xanh tím, có vết cấu véo, có dấu hôn, Trình An Nhã cố ý làm lơ những vết cào trên lưng Diệp Sâm, đem mười tám đời tổ tông nhà anh ra hỏi thăm!
Thân thể nhỏ bé của cô bị anh ôm chặt trong ngực, Trình An Nhã phải dùng sức chín trâu hai hổ mới chui ra được, trời sáng rồi, cô vội vàng mặc quần áo, khẽ động một chút thôi mà hạ thân đã đau đớn vô cùng, Trình An Nhã không nhịn được lại mắng chửi Diệp Sâm vài tiếng, vất vả mãi mới mặc xong quần áo, Trình An Nhã sờ túi, chỉ có một trăm tệ.
(⊙o⊙)…
Một trăm tệ mua mười triệu tệ, chắc là đủ rồi?
Mặc kệ anh ta, người ăn sạch sẽ là anh ta, người thiệt chính là cô, cô không có đủ tiền trả anh ta.
Sau khi tiêu một trăm tệ, cô cực kỳ đau lòng, dùng tiền để mua sự đau đớn, đầu óc cô bị ngập nước mất rồi.
Ở trong suy nghĩ của Trình An Nhã, Diệp tam thiếu còn chẳng bằng 100 tệ, thật là rất rẻ, nếu để Diệp tam thiếu biết được sẽ tức hộc máu mất o(╯□╰)o.
Suy nghĩ như vậy, trong lòng Trình An Nhã rất thoải mái, yên tâm đặt tiền lên bàn, lại tốt bụng xé một tờ giấy trắng, viết mấy chữ “Này dã thú, đây là tiền bán thân của anh, tạm biệt!!”
Trình An Nhã lén lút ra khỏi phòng, rồi chuồn đi mất!
Về nhà tìm Lâm Lệ tính sổ, dám hạ dược cô, có phải không muốn sống nữa rồi phải không!
Để tránh cho anh thật sự tìm tới cô đòi mười triệu, dù có bán một trăm cô đi cũng chưa được cái giá này.
Diệp tam thiếu tỉnh lại, trời đã sáng, nắng lên cao, thoải mái ôm gối đầu vào trong lồng ngực, dừng một chút, cảm giác không đúng, đột nhiên mở mắt ra, trong phòng chỉ còn một mình anh, hai tròng mắt hơi nhíu lại, ngũ quan quyến rũ ngay lập tức chuyển sang sắc thái nguy hiểm, giữa nắng sớm thoạt nhìn lười biếng lại vừa chí mạng.
Người phụ nữ đáng chết.
Vậy mà lại để cho cô chạy thoát?
Cứ trốn đi, còn chưa có ai thoát được khỏi lòng bàn tay của Diệp Sâm anh đâu, cô gái hư hỏng này, mùi vị cũng không tệ lắm.
Anh hơi động tâm, bây giờ Diệp tam thiếu là điển hình của việc một lần không đủ.
Ánh mắt thoáng nhìn đến một trăm tệ trên bàn, đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt, Diệp Sâm hung hăng trừng mắt, tốt nhất là không phải như anh nghĩ.
Quả nhiên, anh đã xem nhẹ bản tính ác ma của Trình An Nhã.
Khi nhìn thấy dòng chữ nắn nót trên tờ giấy trắng kia, con ngươi của Diệp Sâm trầm xuống, cả người tỏa ra sát khí Diêm La.
Dã thú?
Một trăm tệ?
Tiền bán thân?
Tốt, rất tốt!
Một tay cầm tờ giấy, vo thành hình tròn, Diệp tam thiếu mỉm cười vặn vẹo.