Diệp Sâm đứng dậy, bước tới cạnh Trình An Nhã, đôi mắt lạnh lùng ánh lên sự ngạc nhiên, người cô rất gầy nhưng bộ ngực lại rất đẫy đà, ban đầu cứ lo cô không mặc nổi bộ váy này, không ngờ kết quả lại đẹp đáng kinh ngạc như vậy.
Hễ nghĩ tới chuyện phải chia sẻ vẻ đẹp này với người khác, trong lòng Diệp Tam cảm thấy không vui lạ thường, nảy sinh ham muốn giấu cô vào trong túi của mình.
“Cô Trình, cô rất đẹp.” Ánh mắt suồng sã nhìn thẳng vào bộ ngực đẫy đà của cô, mang theo đôi chút xấu xa. Nước da trắng như tuyết, khe ngực như ẩn như hiện khiến người ta muốn mạnh tay xé rách bộ váy của cô ra.
Trình An Nhã dằn lửa giận trong lòng xuống, nở nụ cười hoàn hảo: “Cảm ơn lời khen của tổng giám đốc Diệp!”
Người phụ nữ này rõ ràng cười rất giả dối nhưng không hiểu sao lại rất động lòng người.
Ngón tay suồng sã của Diệp Sâm vuốt ve phần da lộ ra ngoài của Trình An Nhã, cảm xúc mịn màng như tơ lụa khiến người ta đắm say, sống lưng Trình An Nhã như có một luồng điện giật thẳng lên trên đầu rồi lan ra khắp toàn thân, người cô run lên, da thịt bất giác ửng hồng.
Bàn về nghệ thuật cám dỗ người khác, có ai bì nổi Diệp tam thiếu anh?
Ánh mắt của anh ngả ngớn nhưng sâu thẳm giống như một xoáy nước hút người ta vào trong, nụ cười hoàn hảo của Trình An Nhã sắp không trụ vững nổi nữa, tim cô đập như sấm dậy.
Mọi người đều nói Diệp tam thiếu muốn quyến rũ ai thì không có chuyện người đó không mắc câu.
Khuôn mặt rất nét, dáng người hoàn hảo, khí chất nhã nhặn xấu xa thần bí. Quả thực anh có tất cả các yếu tố thu hút phái đẹp.
Đúng lúc Trình An Nhã không chịu nổi bầu không khí mập mờ này nữa, tim sắp lao ra khỏi lồng ngực, cô định lùi lại thì Diệp tam thiếu đưa tay giữ lưng cô lại, xấu xa nói: “Đừng nhúc nhích!”
Một chiếc dây chuyền đá quý màu xanh ngọc được đeo lên cổ Trình An Nhã, mặt dây chuyền giọt lệ rũ xuống ngực, hòa hợp với bộ đồ đang mặc trên người giúp tôn lẫn nhau lên, khiến sắc thái của Trình An Nhã thêm phần bí ẩn.
“Người phụ nữ của tôi không được làm tôi mất mặt!” Diệp tam thiếu xấu xa nói bên tai cô một câu rồi lịch lãm đẩy cô ra như không hề có chuyện gì, nói: “Cô Trình, đi thôi!”
Trình An Nhã cúi đầu nhìn thử sợi dây chuyền trước ngực, tim hẫng thêm một nhịp nữa, thực sự không phải ảo giác của cô, sợi dây chuyền này đúng là vật báu bản số lượng có hạn của MBS - Rose Tear.
Công ty châu báu thuộc sở hữu của MBS là một trong các công ty chủ lực của MBS cùng với bất động sản, truyền thông, trở thành 3 trụ cột chính của MBS. Rose Tear là tác phẩm châu báu được MBS tung ra thị trường tại triển lãm Milan 5 năm trước, từng gây tiếng vang lớn với toàn thể giới trang sức đá quý, nổi tiếng khắp toàn cầu, được rất nhiều ngôi sao và người nổi tiếng săn tìm.
Đây là những gì Trình An Nhã biết khi học bổ túc về lịch sử phát triển của MBS, đặc biệt đáng chú ý là người thiết kế sợi dây chuyền này chính là… Diệp Sâm!
Trình An Nhã yên lặng ngẩng đầu nhìn trời sao, trái tim đập rộn rã, ngay cả một người luôn tỉnh táo, lý trí như cô cũng không thể bình tĩnh được.
Diệp Sâm làm vậy là có ý gì?
Cái này…
Là hàng giả loại 1 sao?
Chỉ có nghĩ như vậy, cô mới có thể kiểm soát được trái tim loạn nhịp của mình.