Trần Doanh Doanh biến sắc, bỗng chốc đỏ bừng mặt mũi. Nhục nhã là thế nào? Nhục nhã là cô ta nói chục câu không bằng Trình An Nhã nói một câu.
“Cô còn giả vờ không biết cái gì nữa, cô biết thừa tôi đang nói gì.” Trần Doanh Doanh siết chặt nắm đấm, lạnh lùng trào phúng: “Hừ, bạn trai cũ của cô vứt bỏ cô để chọn tôi đó.”
Vương Duệ kéo tay Trần Doanh Doanh một cái, sắc mặt hơi lúng túng.
Anh ta còn đang định theo đuổi lại Trình An Nhã, không ngờ Trình An Nhã lại đẹp như vậy. Biết trước vậy thì hồi đó đáng ra anh ta nên ra tay sớm, tránh để bây giờ chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì.
“Tôi bảo cô này, Trần Doanh Doanh, làm người thứ ba, nhặt đôi giày rách người khác vứt đi thì vinh quang lắm hay sao? Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi cô vẫn còn lôi ra khoe. Có phải cô không còn chuyện huy hoàng nào khác đáng để nói nữa phải không?” Trình An Nhã mỉm cười, dùng lời lẽ điềm tĩnh giáng cho Trần Doanh Doanh một cái bạt tai thật mạnh.
Trần Doanh Doanh tái mặt, vung tay lên định đánh Trình An Nhã nhưng bị một bàn tay khỏe khoắn giữ lại.
Khuôn mặt luôn nhã nhặn từ trước tới nay của Dương Trạch Khôn trở nên hung dữ như ma quỷ, đôi mắt như mặc ngọc hừng hực lửa, cố gắng hết sức để nhịn không bẻ gãy cổ tay cô ta: “Đây là tiệc sinh nhật của ông nội tôi. Nếu muốn sinh sự thì mời đi ra ngoài cho!”
“Cậu Dương, hiểu lầm, hiểu lầm thôi...” Vương Duệ thấy Dương Trạch Khôn như vậy lập tức cười nịnh nọt.
Trò hề này khiến Trình An Nhã cười khẩy.
Thời niên thiếu, Vương Duệ hành xử rất tùy hứng.
Chỉ mới mấy năm trôi qua, anh ta đã hoàn toàn thay đổi.
Dương Trạch Khôn lạnh lùng liếc nhìn Vương Duệ và Trần Doanh Doanh, đôi mắt híp nhẹ lại, ánh lên ánh sáng nguy hiểm.
Giọng điệu nhẹ nhàng pha lẫn chút châm biếm: “Các người là ai? Tôi không nhớ nhà họ Dương từng gửi thiệp mời cho các người!”
“Tôi là Vương Duệ tới từ Vương Thị Bách Hóa. Cậu Dương, lần đầu gặp mặt, xin chào.”
Dương Trạch Khôn lạnh lùng nhìn lướt qua bàn tay chìa ra bắt của anh ta, không bắt tay, chỉ đứng nhíu mày, nhìn Trần Doanh Doanh một cái cảnh cáo: “Tôi không quan tâm các người làm thế nào vào được đây nhưng nếu còn dám gây chuyện thì chớ trách Dương Trạch Khôn này không khách sáo.”
“Vâng, vâng, vâng… Là hiểu nhầm thôi.” Vương Duệ vội vàng xin lỗi, kéo Trần Doanh Doanh một cái.
Trần Doanh Doanh cũng cười dịu dàng, cố gắng thể hiện khía cạnh tốt đẹp nhất của bản thân. Cô ta luôn tự tin rằng hễ là đàn ông thì chắc chắn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta, cô ta tự tin đến mức mù quáng quên cả tự trọng.
“Đúng vậy đó, cậu Dương, chỉ là hiểu lầm thôi.” Trần Doanh Doanh cười nhu mì.