Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Xấu Xí Của Chiến Thần - Ôn Như Tâm (FULL)

Tình thế đảo ngược quá nhanh, lúc này tất cả mọi người đều sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng. 

 Ôn Như Tâm và Phượng Xảo Lan đều choáng váng, mặc dù bọn họ chưa từng gặp ông chủ của Vị Nhã Hiên, nhưng cũng đã từng nghe nói đến Mộ Dung Vân, đối phương đến từ Kinh Thành, là nhân vật lớn hàng thật giá thật. 

 “Ông chủ Mộ Dung? Anh chắc chắn chứ?” 

 “Cô là Ôn Như Tâm tiểu thư của nhà họ Ôn đúng không?” 

 “Đúng vậy.” 

 “Vậy thì tôi cực kì chắc chắn, mời cô vào.” 

 “Ôn Như Tâm tiểu thư là khách quý cấp bậc cao nhất của Vị Nhã Hiên chúng ta, mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, quên phải đón khách thế nào rồi à?” 

 Mộ Dung Vân quát to một tiếng, nhân viên phục vụ xung quanh lập tức phản ứng lại, nhanh chóng đứng thành hai hàng, cúi gập người đồng thanh hô to. 

 “Hoan nghênh khách quý!” 

 Tất cả mọi người đều sững sờ, Ôn Như Tâm cũng choáng váng, cô đặt phòng đặc biệt lúc nào chứ, chẳng lẽ là ông chủ Mộ Dung nhầm lẫn? 

 “Mấy người còn đứng ở đấy làm gì, mau đuổi bọn họ ra ngoài!” 

 Mộ Dung Vân hạ lệnh đuổi khách với người nhà Triệu Hiểu Như đang đứng ở cửa, anh ta vô cùng khôn khéo, chỉ nhìn phản ứng vừa rồi của mọi người đã nhìn ra rất nhiều chuyện. 

 Hơn nữa vừa rồi nếu không phải tại bọn họ chắn ở cửa, sao anh ta có thể nhận nhầm người được? 

 Người vừa gọi điện thoại cho anh ta chính là vị trong truyền thuyết kia, là điện thoại của tổng bộ quân khu, mặc dù không biết thân phận thật sự của Ôn Như Tâm trước mặt là gì nhưng nhất định không phải là người mà anh ta có thể đắc tội được. 

 Đám bảo vệ lập tức tiến lên, đuổi cả nhà Triệu Hiểu Như ra ngoài. 

 Nhìn cảnh tượng trước mặt, Phượng Xảo Lan vô cùng sung sướng, tuy bà ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Triệu Hiểu Như bị như vậy, bà ta liền cảm thấy vô cùng nở mày nở mặt. 

 Lúc này, cả nhà Triệu Hiểu Như bị đuổi ra ngoài vẫn không hiểu gì. 

 “Bọn họ mà cũng có thể vào phòng đặc biệt á? Tại sao chứ?” 

 “Chúng tôi là hội viên của Vị Nhã Hiên, hàng năm tiêu phí trên trăm vạn, các người dám đuổi chúng tôi ra ngoài sao?” 

 Triệu Hiểu Như cảm thấy cực kì nhục nhã, không để ý đến hình tượng nữa, chửi ầm lên. 

 Mộ Dung Vân nghe thấy thế thì càng tức giận, Vị Nhã Hiên êm đẹp của mình bị người ta coi là cái chợ rồi. 

 “Đánh cho tôi, để bọn họ câm miệng lại!” 

 Giờ phút này mấy bảo vệ cao to vạn vỡ lập tức tiên lên, tay đấm chân đá với đám người Triệu Hiểu Như. 

 “Đừng đánh nữa, cầu xin các anh.” 

 Mấy người vốn đang vênh váo đắc ý, sau khi bị đấm hai cái liền lập tức thành thật. 

 “Thu thẻ hội viên của bọn họ lại, sau này vĩnh viễn không được vào Vị Nhã Hiên nữa.” 

 “Vâng.” 

 Nhìn cách làm của Mộ Dung Vân, đám người vây xem chỉ biết tặc lưỡi. 

 “Đây mới đúng là nhân vật lớn này, một công ty nho nhỏ thì là cái gì chứ, người của bốn đại gia tộc đến đây cũng phải chú ý đúng mực.” 

 “Đúng vậy, không biết nhà họ Ôn này có bản lĩnh gì mà ông chủ Mộ Dung tiếng tăm lừng lẫy cũng phải đích thân ra đón.” 

 “Đầu tiên là nhà họ Thẩm ưu ái, bây giờ đến ông chủ Mộ Dung ra mặt cho bọn họ, xem ra nhà họ Ôn này mới là ẩn giấu sâu xa.” 

 Nghe tiếng nghị luận xung quanh, đầu óc Ôn Như Tâm choáng váng. 

 “Ôn tiểu thư, mời vào trong.” 

 “Hoan nghênh khách quý.” 

 Hai hàng mỹ nữ đứng trước cửa phòng đặc biệt, ai nấy đều cao gầy, xinh đẹp vô cùng, tất cả đều cung kính hoan nghênh. 

 “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đến phòng đặc biệt ăn cơm đấy, đãi ngộ sung sướng quá đi mất.” 

 “Đúng thế, nhiều người đẹp như vậy, lần đầu tiên tôi thấy đấy.” 

 Phượng Xảo Lan nghe thấy tiếng hâm mộ ghen tị vang lên xung quanh, lập tức cảm tưởng như bản thân đang phát sáng, cố ý ngẩng đầu thật cao. 

 Mấy người Ôn Trạch cũng vậy, đều vênh mặt lên tận trời, chỉ có Ôn Như Tâm là vẫn mơ hồ không hiểu gì. 

 Sau khi vào phòng đặc việt, cảm giác đầu tiên của họ chính là tráng lệ nhưng không tầm thường, trên tường treo danh họa, bàn làm bằng gỗ trầm hương, cửa sổ sát đất thật to có thể nhìn trọn cảnh đêm của Hàng Thành. 

 Hơn nữa sau mỗi vị trí đều có một người đẹp đang đứng, dường như có thể tiến lên phục vụ bất cứ lúc nào. 

 Ôn Thạch trợn tròn mắt, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ thấy khung cảnh phô trương như vậy hết, lúc này bọn họ mới biết thì ra mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. 

 “Các vị khách quý, mọi người cứ từ từ dùng bữa, có vấn đề gì cứ gọi tôi.” 

 Mộ Dung Vân nói xong liền đi ra khỏi phòng. 

 “Cái này xa xỉ quá!” 

 “Ông xã, em không phải đang nằm mơ chứ?” 

 Ôn Như Tâm là người đầu tiên phản ứng lại, hỏi Cố Trung: “Chuyện này là sao vậy?” 

 “Anh cũng không biết, không phải em đặt trước sao?” 

 “Không có, hơn nữa em cũng không quen ông chủ.” 

 “Quan tâm đến cậu ta làm gì, khó khăn lắm chúng ta mới tới đây một lần, nhất định phải ăn một bữa thật ngon mới được!” 

 Thức ăn ở phòng bao đặc biệt được mang lên rất nhanh, chẳng bao lâu đã đầy món ngon, mọi người đều chìm đắm trong mỹ vị, hưởng thụ sung sướng. 

 “Nguy rồi!” 

 “Nghe nói ăn một bữa cơm ở phòng đặc biệt của Vị Nhã Hiên tốn đến cả trăm vạn đấy…” 

 Phượng Xảo Lan đang ăn thì giật mình hô to. 

 Cố Trung nghe vậy lắc đầu, nói: “Sao chỉ trăm vạn được, bình rượu đỏ mà bố và em trai uống đã mấy chục vạn một bình rồi, chỉ riêng tiền rượu đã hơn trăm vạn rồi ấy chứ.” 

 Nghe vậy, Ôn Trạch và Ôn Thạch lập tức sửng sốt, vội vàng bỏ rượu xuống. 

 Bên này, sau khi Mộ Dung Vân rời khỏi phòng liền đi điều tra thân phận của Ôn Như Tâm, nhưng lại không tra được bất cứ thông tin gì về Cố Trung. 

 Cũng may nhà họ Mộ Dung ở quân đội có chút quan hệ, nhanh chóng lấy được tấm ảnh duy nhất của chiến thần Thiên Long đại nhân. 

 Vừa nhìn thấy ảnh chụp, anh ta lập tức run lên, ngã từ trên ghế xuống. 

 “Cái này, Chiến Thần đại nhân lại lại chính là người ở rể nhà họ Ôn?” 

 Sau khi biết sự thật, Mộ Dung Vân lập tức đi vào phòng. 

 “Ôn tiểu thư, mọi người ăn thấy thế nào?” 

 Mọi người nghe vậy thì lập tức nhìn nhau, ăn rất ngon, nhưng ví tiền thì không ngon. 

 Cho dù mọi người lấy hết riền ra cũng không đủ trả bữa cơm này. 

 “Ông chủ Mộ Dung này, chúng tôi rất hài lòng, chỉ có điều…” 

 Ôn Như Tâm còn chưa nói xong, Mộ Dung Vân đã lấy ra một tấm thẻ kim loại màu bạc, trên đó có khắc một chữ “Nhã”. 

 “Ôn tiểu thư, đây là thẻ VIP cao cấp của Vị Nhã Hiên chúng tôi, coi như là quà gặp mặt tặng cô.” 

 “Không cần đâu, sao tôi dám nhận chữa, hơn nữa nói thật, tôi không đủ năng lực tiêu phí ở đây, tiền bữa cơm này chắc cũng phải nhờ anh thư thả cho chúng tôi hai ngày.” 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận