Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô vợ xấu xí Hạ Tịch Nghiên

CHƯƠNG 208: KHÔNG AI NỢ GÌ AI 1

Sao vậy à?

Người phụ nữ này còn dám hỏi anh là sao vậy?

Mục Chính Hi có phần nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, thật không biết người phụ nữ này là thật hay giả vờ.

“em còn dám hỏi tôi là sao vậy à?” Mục Chính Hi nhìn cô gằn giọng hỏi từng từ, ánh mắt u ám, hận không thể giết chết cô trong nháy mắt.

Hạ Tịch Nghiên thoáng nhíu mày khi thấy dáng vẻ Mục Chính Hi hận không thể nuốt sống mình. Cô cảm thấy mình cũng sắp luyện thành thần công, lúc nào cũng có thể vô tình chọc giận anh.

“Vẫn mong giám đốc Mục nói rõ cho!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nói.

Lúc này, ánh mắt Mục Chính Hi nhìn chằm chằm vào cô và bước từng bước về phía trước. Hạ Tịch Nghiên không biết phải làm sao, bị ép chỉ đành phải lùi lại một bước.

“Hạ Tịch Nghiên, đây là có hẹn của em sao?” Mục Chính Hi nhìn cô nhấn mạnh từng từ hỏi.

“Hả?” Hạ Tịch Nghiên nhất thời không kịp phản ứng. Hoặc nói là cô giả vờ nghe không hiểu. Mục Chính Hi sớm đã đoán được sẽ như vậy, anh càng bước tới gần hơn, “A” một tiếng nói: “Đi cùng với Tống Kỳ, rất vui vẻ nhỉ?”

Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một lát, sau đó mở miệng: “Cũng rất mệt!”

“Mệt? em còn biết mệt sao?” Mục Chính Hi cười chế nhạo. em ăn mặc thành thế này, còn dám nói mệt.

Anh nói xong, ánh mắt nhìn về phía trên người cô. Làn da trắng mịn, xương quai xanh nhỏ nhắn lộ ra, tất cả đều làm người ta nhìn vào lại không có cách nào dời mắt được.

Hạ Tịch Nghiên: “… Đương nhiên!” Sao cô lại không biết mệt chứ?

Đương nhiên!

Người phụ nữ này còn dám mạnh miệng.

“Hạ Tịch Nghiên, xem ra, em thật sự chán sống rồi!” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, gằn giọng cảnh cáo. Hạ Tịch Nghiên: “…” Mục Chính Hi luôn bạo lực như vậy.

“Tổng giám đốc Mục, vẫn mong ngài nói rõ ràng ra. Tôi có chỗ nào chọc tới ngài chứ?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, mở miệng lo lắng hỏi.

Mục Chính Hi vừa muốn lại bước tới, nhưng Hạ Tịch Nghiên đã kịp phản ứng, theo bản năng giơ tay ra, cản không cho anh bước tới nữa, bởi vì cô đã không còn đường lui rồi.

Mục Chính Hi liếc nhìn bàn tay cản trước người mình và nhíu mày, nhìn cô hỏi ngược lại: “em nói xem?”

“Mong tổng giám đốc Mục nói rõ ràng!” Hạ Tịch Nghiên cười nhạt nói.

“Khi tôi mời em, em nói cho tôi biết em không có thời gian. Bây giờ, em chạy tới đây làm bạn nhảy của Tống Kỳ. em nói xem, tôi có nên tức giận hay không? Hoặc nói, Hạ Tịch Nghiên, em cảm thấy em là nhà thiết kế của Vân Duệ lại chạy đến làm bạn nhảy của Tống Kỳ là rất thích hợp sao?” Mục Chính Hi nhìn cô hỏi ngược lại.

Chỉ một câu nói lại định cho Hạ Tịch Nghiên hai tội.

Sau khi nghe thấy Mục Chính Hi nói vậy, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một lát, sau đó mới mở miệng: “Đầu tiên, khi anh mời tôi thì tôi đã nhận lời Tống Kỳ trước rồi, cho nên không phải tôi từ chối anh trước. Thứ hai, tôi cảm thấy đây chỉ là một buổi lễ khai trương đơn thuần, Tống Kỳ ở bên này không quen biết cô gái nào, tôi cảm thấy mình làm bạn nhảy cho anh ấy là rất bình thường. Đặc biệt là khi ở London, anh ấy đã chăm sóc, chiếu cố cho tôi. Tôi thấy bây giờ mình làm thế, cũng không có gì không ổn!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, cũng nói rõ ràng từng từ về quan điểm của mình.

Khi nghe Hạ Tịch Nghiên nói Tống Kỳ không quen cô gái nào bên này, anh thoáng nhếch môi cười khinh thường.

“Em tin anh ta à?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược.

Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Đương nhiên!”

Khóe miệng Mục Chính Hi cười đầy vẻ khinh thường: “Hạ Tịch Nghiên, em rốt cuộc là đang giả vờ hay ngu ngốc thế?”

Hạ Tịch Nghiên: “…”

Trong phòng khách sạn loại VVIP.

Kiều Minh Anh chống đỡ cơ thể đau nhức, xuống giường.

Từ đống quần áo, cô nhặt một tấm vải lên quấn quanh chỗ đầy đặn trên cơ thể mình cho đến khi nhìn vào trông bằng phẳng.

Sau khi mặc vội quần áo vào, cô quay người lại nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say trên giường.

Kiều Minh Anh đã khóc sưng cả mắt, cảm xúc vô cùng phức tạp.

Lê Hiếu Nhật là anh rể tương lai của cô, người đàn ông nổi tiếng nhất Giang Thành.

Từ khi mười tám tuổi, Lê Hiếu Nhật đã tiếp nhận tập đoàn Lê Thị, sau đó chưa đến năm năm, anh đã phát triển việc kinh doanh của tập đoàn ra toàn thế giới.

Lĩnh vực kinh doanh đa dạng, từ ăn, mặc, ở, đi lại, đến nghiên cứu khoa học hàng không.

Mà cô chỉ là một người nhỏ bé, tầm thường như hạt cát, sống với thân phận nữ giả nam.

Nếu hôm nay không phải là lễ đính hôn của anh và chị gái cô, nếu cô không nhìn thấy anh say rượu, rồi có lòng tốt tiến lên đỡ anh.

Thì lúc này cô đã không phát sinh quan hệ với anh.

Một đêm thật hoang đường, hơn nữa vì thân phận nữ giả nam, cô không thể đòi lại chút công bằng nào cho bản thân.

Kiều Minh Anh lau nước mắt, cô không dám nghĩ sau khi chuyện này bị người ta phát hiện thì hậu quả sẽ thế nào?

Cô chỉ có thể âm thầm chịu mọi đau khổ.

Kiều Minh Anh không dám ở lâu, nhân lúc Lê Hiếu Nhật còn đang ngủ say, cô lặng lẽ rời đi.

Chuyện đêm nay, Kiều Minh Anh chỉ có thể tự an ủi mình ở trong lòng mà thôi.

Coi như bị chó cắn vậy, chỉ là… cô đã không thể giữ lần đầu tiên của mình cho chồng tương lai.

Khi Lê Hiếu Nhật tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai.

Chỉ còn mùi thơm thoang thoảng vẫn quanh quẩn trong phòng, gợi lên trí nhớ trong anh.

Anh nhớ tối qua ở lễ đính hôn, anh bị hạ thuốc, cơ thể không kìm chế được mà phát sinh quan hệ với một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó không ngừng kêu khóc bảo anh thả cô ra, nhưng anh lại giống như mãnh thú đòi hỏi không biết mệt mỏi, thậm chí vì đây là lần đầu tiên của anh, anh đã đòi hỏi cô nhiều lần.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận