Lúc này, Mục Chính Hi vội vàng lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của bác sĩ tư nhân gọi qua.
Nhưng trong điện thoại lại truyền đến: “Xin lỗi, số điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng….”
“Shit!” Mục Chính Hi vô cùng lo lắng. ‘
Lúc này, thấy Hạ Tịch Nghiên nằm trên giường: “Tôi đưa cô đến bệnh viện!“ Nói xong, Mục Chính Hi lập tức đi lấy quần áo.
“Đợi đã!“ Hạ Tịch Nghiên lên tiếng.
Mục Chính Hi quay đầu lại, nhìn cô: “Giúp tôi mặc quần áo, lẽ nào anh muốn để tôi như này mà đi đến bệnh viện sao?“ Hạ Tịch Nghiên nhìn anh lạnh lùng nói.
Mục Chính Hi: “-:"” Nếu như không phải cô đang bị đau dạ dày, anh sẽ để cô biết hậu quả của việc quát anh là như thế nào!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Mục Chính Hi vẫn đi qua,giúp cô mặc quần áo, lại kéo khóa lên. Giúp cô
mặc quân áo xong, Mục Chính Hi cũng mặc áo lên, không nói không rằng, ôm Hạ Tịch Nghiên đi ra ngoài.
Dì Lý đang ở dưới tầng vô cùng lo lắng, không hề biết trên tầng đang xảy ra chuyện gì, lo lắng không thôi.
Đúng lúc này, chỉ thấy cánh cửa mở ra, Mục Chính Hi ôm Hạ Tịch Nghiên đi ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, dì Lý sững sờ; “Cậu chủ, cô Hạ, xảy ra chuyện gì thế?” Dì Lýb lắng hỏi.
Lúc này, Mục Chính Hi đang ôm Hạ Tịch Nghiên, nhìn dì Lý: “Cô ấy bị đau dạ dày, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện!” Nói xong lập tức rời đi.
Đau dạ dày? Dì Lý sững sờ một lúc, khi phản ứng lại vội vạng đi mở cửa.
“Hay là tôi đi theo nhá!” Dì Lý lo lắng hỏi. “Không cần, dì ở nhà là được rồi!“ Mục Chính Hi
nói, sau đó ôm Hạ Tịch Nghiên đi thằng về phía xe. Đặt cô vào trong xe, Mục Chính Hi lên xe, phóng đi.
Hạ Tịch Nghiên ngồi phía sau, tay che bụng, khuôn mặt tái nhợt, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, trông có vẻ rất đau đớn.
Mục Chính Hi nhìn cô qua gương chiếu hậu, lái xe nhanh hơn. Đi đến thành phố thường phải hết 20 phút, nhưng Mục Chính Hi chỉ dùng có 10 phút.
Hạ Tịch Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ xem tiếp theo phải làm như thế nào, đúng lúc đó, Hạ Tịch Nghiên nhìn thấy bên ngoài có một tiệm thuốc.
“Đau quá…“ Hạ Tịch Nghiên lại kêu một tiếng.
Sau khi Mục Chính Hi nghe thấy thì vô cùng lo lắng: “Cô chịu đựng một chút, sắp đến bệnh viện
rồi!”
“Không được, rất đau, Mục Chính Hi, giúp tôi đi mua một chút thuốc…“ Hạ Tịch Nghiên ngồi phía sau, chịu đựng cơn đau nói từng chữ.
Mua thuốc?
Nghe thấy vậy, Mục Chính Hi lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc này, anh gật đầu: “Được!”
Vì vậy, lập tức lái xe qua bên kia, sau khi đến cửa tiệm thuốc, anh nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Cô đợi một chút, tôi lập tức quay lại!”
Nói xong, anh đẩy cửa, xuống xe. Hạ Tịch Nghiên ngồi trong xe, nhìn bóng lưng của Mục Chính Hi, trong lòng lại dâng lên một tia không cam lòng…
Sau khi anh rời đi, dáng vẻ đau đớn của Hạ Tịch Nghiên cũng lập tức biến mất. Bỏ đi, bảo vệ mình quan trọng hơn!
Hơn nữa, nếu như không làm như vậy, cô thật sự sẽ bị Mục Chính Hi ăn sống, bây giờ bọn họ cần phải lý trí! Nghĩ đến đây, tay của Hạ Tịch Nghiên trực tiếp mở cửa ra, đi xuống xe. Vừa xuống xe, vừa nhìn về phía bên kia, sợ Mục Chính Hi sẽ đột nhiên quay lại. Vì vậy cô lặng lẽ đi về phía kia, đúng lúc có một chiếc taxi chạy đến, Hạ Tịch Nghiên vẫy tay, chiếc xe dừng lại, Hạ Tịch Nghiên không nói lời nào, vội vàng lên xe: “Bác tài, đi nhanh lên!” Hạ Tịch Nghiên vội vàng nói. Sợ Mục Chính Hi sẽ trở lại.