Nhưng mà cô ta thật sự rất ÿêu Mục Chính Hi, quá sợ hãi mất đi anh, cho nên mới có thể như thế này.
Lăng Tiêu Tường đứng ở đối diện của Mục Chính Hi, mọi thứ của anh, sự quyết tâm của anh đều đang nói cho cô ta biết, những gì lúc nãy cô ta nói đã bị từ chối.
Dù cho như thế này, dù cho trong lòng của cô ta rất đau khổ, nhưng cô ta vẫn yêu người đàn ông trước mắt, ‘
Lăng Tiêu Tường cười cười gật đầu: “Được, em sẽ chờ anh.”
“Cho dù có bao lâu đi nữa thì em cũng sẽ chờ anh!” Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi, nói một cách kiên định.
Nghe lời nói của Lăng Tiêu Tường, Mục Chính Hi nghiêng đầu qua nhìn cô ta. Sự nhượng bộ của cô ta, nụ cười của cô ta, sự nhường nhịn của cô ta cũng không làm cho anh đau lòng, ngược lại khiến cho Mục Chính Hi cảm thấy bất đắc dĩ.
Mở ở bên phía của Hạ Tịch Nghiên.
Bởi vì xin nghỉ cho nên ngủ một giấc liền.
Sau khi thức dậy thì đi rửa mặt, lúc này mới đi ra ngoài, đến cửa hàng mua vài thứ sau đó mới đón xe về nhà họ Hạ.
Mới vừa lên xe, Hạ Kỳ Lâm liền gọi điện thoại đến.
“Tịch Nghiên, em đến đâu rồi? Có cần anh đi đón em hay không?“ Hạ Kỳ Lâm nói trong điện thoại.
“Không cần đâu, em đang trên đường rồi, chắc là gần hai mươi phút nữa có thể đến đó. Anh cả, anh cứ ở nhà chờ erm là được rồi’ Hạ Tịch Nghiên nói.
“Vậy được rồi, em đi đường cẩn thận đó nha!“ Hạ Kỳ Lâm dặn dò.
“Vâng em biết rồi.“ Hạ Tịch Nghiên đáp lời, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi người đi tới đi lui nói đùa, còn có mấy chiếc xe chạy xẹt qua, buổi sáng lần đầu tiên không đi làm lại có loại cảm giác này.
Chắc là lúc này Mục Chính Hi đã đến công ty rồi nhỉ? Nhìn thấy cô cũng không có ở đó, hẳn sẽ phát điên lên rồi. Cũng không phải là muốn cố hết sức mà né tránh, chỉ là muốn bình tĩnh vài ngày, dù sao thì cũng tốt hơn tối ngày hôm đó.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên hít sâu một hơi, cố
gắng để cho mình thả lỏng được một chút.
Xe chậm rãi chạy ở trên đường, rất nhanh liền đến nhà họ Hạ.
Hạ Tịch Nghiên bước xuống từ trên xe, cầm túi đồ rồi đi thằng vào nhà.
Ấn chuông cửa, rất nhanh cửa liền được mở ra.
“Cô chủ, cô đã về rồi đấy à!” Lúc này thím Trương ~ bảo mẫu đang đứng ở bên trong vui mừng nói.
“Thím Trương.” Hạ Tịch Nghiên ngọt ngào kêu
một tiếng: “Con rất nhớ thím đó!” Nói xong, cô vươn tay ra ôm thím Trương một lát.
Thím Trương cười cười, mặc dù Hạ Tịch Nghiên chính là cô con gái cưng của nhà họ Hạ, nhưng mà lại không hề phách lối chút nào, quan hệ của bọn họ vần luôn rất tốt.
“Cô chủ, coi như là cô đã về nhà rồi: Thím Trương nói.
“Ba mẹ đâu rồi?” Lúc này Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Sau đó, nghe thấy được giọng nói của Hứa Nghi Tuệ và Hạ Nguyên truyền ra từ bên trong.
“Con vẫn còn nhớ người mẹ này đó à.“ Hứa Nghỉ Tuệ đi đến cửa với giọng điệu mang theo mấy phần
trách cứ.
Nhìn thấy Hứa Nghỉ Tuệ, Hạ Tịch Nghiên cười cười bước đi qua: “Mẹ, sao con có thể không nhớ mẹ được chứ, con yêu mẹ nhất mà. Nói nói, Hạ Tịch Nghiên đưa đồ qua cho thím Trương, đi lên phía trước nhẹ nhàng ôm Hứa Nghỉ Tuệ.
Sau đó cũng ôm Hạ Nguyên một chút: “Ba, con cũng nhớ ba lắm.
“Nhớ ba mà trở về rồi cũng không chịu đến để gặp ba!“ Hạ Nguyên cũng nói.
“Người ta có nguyên nhân đặc biệt mà.” Hạ Tịch Nghiên cười nói, lúc đứng trước mặt của ba mẹ, cô nhìn giống như vẫn là một cô gái nhỏ.
Lúc này, Hứa Nghỉ Tuệ nhìn thấy trong tay của thím Trương đang cầm đồ, nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Ở đâu có người về nhà của mình mà còn mua đồ nữa chứ.”
“Con đây không phải là hiếu kính với mẹ đó ư, ở bên trong đều là những món ăn mà mẹ với ba với anh cả thích đó.” Hạ Tịch Nghiên nói, sau đó nghiêng đầu qua nhìn thím Trương: “Thím Trương, thím cũng có phần nữa á.”
“Tôi cảm ơn cô chủ!” Thím Trương lập tức cười nói.
Hạ Tịch Nghiên cũng cười cười