Không cần phải nói, Hạ Tịch Nghiên ở nhà họ Hạ không làm ra một chuyện gì khiến cho người ta bắt bẻ.
Ngoại trừ hai năm trước tự tiện ly hôn với Mục Chính Hi, sau đó đi không từ mà biệt, ngoại trừ những chuyện này thì cô thật sự không làm ra chuyện thiếu suy nghĩ gì.
Nhưng mà càng như vậy thì khoảng cách càng xa… bởi vì từ xưa đến nay Hạ Tịch Nghiên không hề làm phiền nhà họ Hạ cái gì. Lúc ăn cơm, Hạ Tịch Nghiên không ngừng khen đồ ăn của thím Trương làm rất ngon, nhìn cô giống như là không có chuyện gì vậy.
Chỉ có một mình Hạ Kỳ Lâm biết là cô đang tự chịu đựng một mình.
“À đúng tồi, bây giờ con ở đâu vậy?“ Hạ Nguyên bỗng nhiên hỏi Hạ Tịch Nghiên.
“Dạ, Đô Đô đã tìm phòng ở cho con, tạm thời còn ở bên kia.”
“Đã trở về rồi thì chuyển về nhà ở luôn đi.“
Nói đến chuyện này, Hạ Tịch Nghiên giật mình: “Chờ thêm một đoạn thời gian nữa đi ạ, hiện tại Mục. Chính Hi vẫn còn chưa biết, con không muốn bởi vì chuyện này mà làm liên lụy đến Hạ thị.“ Hạ Tịch Nghiên nói.
“Nói cái gì mà liên lụy với không liên lụy chứ, em cũng là người của nhà họ Hạ mà.” Hạ Kỳ Lâm ở một bên sửa lời, đối với việc Hạ Tịch Nghiên có một khoảng cách nhất định như gần như xa với nhà họ Hạ, anh cảm thấy rất không thoải mái.
Hơn nữa, lại rất đau lòng cho Hạ Tịch Nghiên.
Trôi qua lâu như vậy, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, bắt đầu từ một năm qua bỗng nhiên lại chuyển sang học thiết kế, đột nhiên anh không hiểu rốt cuộc là Hạ Tịch Nghiên đang suy nghĩ cái gì…
Nghe thấy lời của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên cười nói: “Chính là bởi vì em là người nhà họ Hạ, cho nên em mới muốn bảo vệ Hạ thị.“ Nói xong, Hạ Tịch Nghiên gắp một đũa đồ ăn đặt vào trong chén của Hạ Kỳ Lâm: “Anh cả, anh ăn cơm đi.”
Nhìn dáng vẻ của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm bất đắc dĩ ăn cơm, không nói cái gì nữa.
“Cho dù không trở lại thì cũng phải thường xuyên
về thăm nhà một chút chứ.“ Hứa Nghỉ Tuệ nhìn cô, lên tiếng nói.
“Tuân mệnh.” Hạ Tịch Nghiên cười một tiếng, làm một động tác chào, lập tức chọc bọn họ cười vang.
Bữa cơm này coi như cũng ăn khá là vui vẻ.
Sau khi cơm nước xong xuôi, bọn họ lại Ngồi đó nói chuyện phiếm với nhau, Hạ Tịch Nghiên lại trở về căn phòng của mình mà nhìn thử, ăn cơm tối xong Hạ Tịch Nghiên mới đi khỏi.
“Tịch Nghiên, trời đã tối rồi, để anh đưa em về.” Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên, hói xong liền bắt đầu mặc áo khoác.
“Không cần đâu anh cả, em ra ngoài gọi xe là được rồi.”
“Con cứ để anh đưa con về đi.“ Hứa Nghi Tuệ mở miệng nói: “Bây giờ đã như vậy rồi, một mình con về mẹ với ba cũng rất lo lắng.”
Nghe thấy lời của Hứa Nghi Tuệ, Hạ Tịch Nghiên nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi, vậy phải làm phiền anh cả thôi.”
“Được thôi, đi nào.” Hạ Kỳ Lâm nói.
Thế là Hạ Tịch Nghiên cười cười vươn tay ra ôm
Hứa Nghi Tuệ một lát: “Mẹ, hôm nào đó con lại đến thăm mẹ.”
“Ừm, nhớ kỹ lời con đã nói đó!“ Hứa Nghi Tuệ dặn dò.
“Con nhớ mà.” Hạ Tịch Nghiên cười cười, sau đó nhìn về phía Hạ Nguyên: “Ba, con về đây”..
Hạ Nguyên gật gật đầu, lúc này Hạ Tịch Nghiên mới đi ra bên ngoài.
Hai người bọn họ đi ra ngoài, bước lên xe, Hạ Kỳ Lâm lái xe, Hạ Tịch Nghiên ngồi ở bên cạnh dựa lưng ra ghế mà nghỉ ngơi, cơ mặt hơi cứng nhắc, còn khổ cực hơn là so với đi làm! Nhưng mà Hạ Tịch Nghiên lại không phàn nàn cái gì, cái gì cũng không nói, mà dựa lưng nghỉ ngơi ở nơi đó.
Lúc này, Hạ Kỳ Lâm nghiêng đầu qua nhìn cô một cái: “Sao cảm giác như là em đánh một trận chiến vậy?”
“Vậy hả? Chỉ là mấy ngày nay khá mệt mỏi mà thôi.“ Hạ Tịch Nghiên nói.
Hạ Kỳ Lâm cũng không tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa, mà là nhìn cô: “Tại sao lại không cho ba mẹ biết vậy?“