Cô biết là tốt, cho nên, cô cũng phải biết rằng nếu cô thực sự biến mất thì Hạ Thị chắc chắn cũng sẽ biến mất cùng cô, tôi nói được làm được!”
“Vậy nếu như tôi không biến mất thì có phải có thể thu hồi lại việc thu mua giả của Vân Duệ không?” HẠ Tịch Nghiên hỏi.
“Nếu đã biết là giả sao còn hỏi tôi!” Mục Chính Hi nói.
“Tất nhiên là phải bắt đầu từ anh ra mặt giải thích, tin tức lần này tung ra cho dù không phải là thực sự thu mua thì cũng để khiến nội bộ của Hạ Thị khủng hoảng rồi. Cứ vậy nhiều đối tác sẽ không hợp tắc nữa, Hạ Thị sẽ tổn thất nghiêm trọng!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, nói rõ từng câu từng chữ về mặt lợi và hại trong đó.
Mục Chính Hi đang dựa Vào đó, vốn dĩ cho là cô chỉ nghĩ đơn giản vì nhà họ Hạ, không ngờ lại nhìn sự việc được rõ ràng như vậy.
Xem ra trước kia anh quá coi thường người phụ nữ này rồi! Lúc này anh nâng mắt lên nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Xem ra, cô rất rõ lợi ích trong đó nhỉ!”
“Tôi đã từng học quản trị kinh doanh, đây chỉ là điều cơ bản nhất thôi!” Hạ Tịch Nghiên nói, cũng không cần giấu diếm mà thằng thắn thừa nhận.
“Nếu đã học quản trị kinh doanh sao lại đổi thành thiết kế?” Mục Chính Hi bống nhiên nhìn cô hỏi.
“”Đến cả chuyện này cũng phải nói đấy chứ?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
Nghe vậy, Mục Chính Hi nhướng mày, đổi chủ đề, nhìn cô: ”OK, muốn để tôi ra mặt làm sáng tỏ cũng được, tôi cũng có một điều kiện.”
”Chỉ cần không kết hôn thì thế nào cũng được.” Hạ Tịch Nghiên lập tức mở miệng.:
Mục Chính Hi:”….”
Thấy cô nói, giống như kết hôn với anh trở thành chuyện vô cùng đau khổ, Mục Chính Hi trừng cô một cái, Hạ Tịch Nghiên chuyển tầm mắt, không nhìn qua đó.
Có thế không cãi nhau thì tuyệt đối không cãi nhau.
Sau khi phẫn nộ nhìn cô một cái, Mục Chính Hi mới mở
miệng: “Hợp tác với Alexia, chỉ cần hợp đồng kia xong, tôi sẽ từ bỏ việc thu mua Hạ Thị!”
“Được, không thành vấn đề, nhưng cũng hi vọng anh nói được làm được!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Tất nhiên!’ Mục-Chính Hi gật đầu. Vì thế hiệp thương đã xong.
Thực ra kết quả là anh đồng ý không thu mua Hạ Thị, mà Hạ Tịch Nghiên cũng đáp ứng không từ chứ, chuyện chính là như vậy.
Sau khi thương lượng xong hai người mới đi ra khỏi phòng.
Dì Lý sốt ruột xuống lầu, cà phê đã chuẩn bị từ lâu, bà
do dự không biết lên hay không, mà hiện tại trên lầu lại chẳng có tiếng gì cả, dì Lý có chút lo lắng mà đi tới đi lui dưới lầu.
Lúc bà đang lo lắng thì cửa trên lầu mở ra, chỉ thấy Mục Chính Hi và Hạ Tịch Nghiên từ trên lầu đi xuống.
“Cô yên tâm, tôi đã nói thì chắc chắn làm được, sẽ không giống ai đó nói không giữ lời đâu.” Hạ Tịch Nghiên vừa đi vừa nói
“Nếu đã biết tôi nói không giữ lời, vậy thì anh chuẩn bị
làm vật hi sinh cho tốt!”‘
“Mục Chính Hi, không cần anh phải dạy tôi làm người!” Mục Chính Hi khóe miệng giật giật, đi thằng xuống lầu.
Hạ Tịch Nghiên đi sau anh, trợn trắng mắt nhìn anh sau đó cũng đi xuống.
“Dì Lý, cà phê được chưa?”
Thấy bọn họ hòa hợp đi xuống, dì Lý cảm thấy hình như mình nhầm rồi, mãi đến khi nghe được lời của Hạ Tịch Nghiên dì Lý mới phản ứng lại.
“A? Đã được rồi.”
“Lâu lắm không uống cà phê của dì nấu rồi, cháu muốn thử chút!” Nói rồi Hạ Tịch Nghiên trực tiếp đi qua.