“Tịch Nghiên, hai ngày nay cô làm gì đó?“ Khả Khả nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Xử lý một chút chuyện, sao vậy?” Hạ Tịch Nghiên nghiêng đầu sang chỗ khác, tùy ý nhìn cô ta hỏi.
“Cũng không biết nên nói vận may của cô tốt hay là không tốt!“ Khả Khả thở dài nói.
Nghe được lời này của Khả Khả, Hạ Tịch Nghiên cười cười nhíu mày: “Rốt cuộc là thế nào?”
“Hai ngày nay tổng giám đốc Mục không biết bị làm sao, mỗi ngày đều là mưa rào sấm chớp, những người tiến vào phòng làm việc của anh ta không có ai là không bị mắng!” Khả Khả nói.
Nói lên điều này, Hạ Tịch Nghiên hơi nhíu mày, cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt đang tức giận của Mục Chính Hi, nhưng cũng không nói gì.
“Hôm đó, cô không ở đây, anh ta còn hỏi tôi rằng cô đi đâu, lúc ấy khiến tôi sợ muốn chết!“ Khả Khả nói, nói xong còn tỏ vẻ vô cũng sợ hãi.
Hạ Tịch Nghiên nhìn cô, sau đó cười cười: “Bây
giờ không cần phải sợ, trời âm u đã chuyển trong cách!”
“Không phải là tôi có cách, là đúng lúc hôm nay trời trong xanh!“ Hạ Tịch Nghiên nói, cô vẫn không muốn dính líu liên quan đến Mục Chính Hi quá nhiều.
Khả Khả cười một tiếng: “Được rồi, không thèm nghe cô nói nữa, tôi đi làm việc trước, đến bữa trưa
nói chuyện tiếp!”
“Được!” Hạ Tịch Nghiên lên tiếng, sau đó Khả Khả trở lại vị trí của mình bắt đầu làm việc.
Hạ Tịch Nghiên cũng bắt đầu vùi đầu vào trong công việc.
Mà bên kia, Hạ Kỳ Lâm ngồi trong phòng làm việc, nhìn tin tức phát sóng ngay trước mặt, khuôn mặt ngày thương luôn dịu dàng lúc này nhiều thêm một tia lo lắng. Nhất là khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi đứng ở đó, đôi mắt của anh ta u ám khó tả! Mục Chính Hi! Một ngày nào đó, Hạ thị sẽ thu mua Vân Duệ! Mà cũng không phải càn rỡ như anh bây giờ!:
Nhà họ Hạ, Hạ Nguyên và Hứa Nghỉ Tuệ ngồi trong phòng khách, cũng đã nhìn thấy cái tin tức này. Lúc này, Hạ Nguyên và Hứa Nghỉ Tuệ cùng nhìn liếc mắt nhìn.
“Bây giờ, Tịch Nghiên và Mục Chính Hi này, rốt cuộc là có quan hệ thế nào?“ Hứa Nghi Tuệ nhìn Hạ Nguyên hỏi.
Hạ Nguyên xụ mặt, không biết nên nói thế nào. Không ngờ tin tức này lại được giải thích như vậy! Nhưng Hạ Nguyên tin rằng, đây chắc chắn là vì Hạ Tịch Nghiên!
“Bọn họ không phải đã ly hôn rồi sao? Chẳng lẽ…”
“Được rồi!” Hứa Nghỉ Tuệ vẫn chưa nói xong, liền bị Hạ Nguyên ngắt lời: “Cho dù thế nào, Tịch Nghiên cũng là một người trưởng thành; nó có lựa chọn và suy nghĩ riêng của mình, chúng ta nên tôn trọng và không nên can thiệp vào chuyện của nó!” Hạ Nguyên nói.
Nghe được điều này, Hứa Nghi Tuệ nhíu mày: “Tôi can thiệp vào nó lúc nào? Tôi quan tâm thì lại là can thiệp, tôi không quan tâm, ông lại trách cứ tôi!“ Hứa Nghi Tuệ có chút tức giận nói.
“Hóa ra là:ông trách móc tôi chuyện gả nó cho Mục Chính Hi sao? Đó là do nó tình nguyện!“ Hứa Nghỉ Tuệ nói.
Nghe được điều này, Hạ Nguyên nhíu mày: “Không ai nói trách bà, chỉ là…’ Chỉ là ông ta cũng
không biết bây giờ rốt cuộc tình huống là thế nào.
“Chỉ là, tôi cũng không biết chuyện này rốt cuộc là thế nào, tốt nhất là đợi Kỳ Lâm trở về sau đó hỏi nó!“ Hạ Nguyên nói.
Hứa Nghi Tuệ ngồi ở đó, cho dù không vui, bây. giờ cũng không thể nói điều gì.
Hai người đều xem TV, Hạ Tịch Nghiên và Mục. Chính Hi đứng chung một chỗ, hai người cũng nhíu mày…
Trong lúc Hạ Tịch Nghiên đang làm việc, điện thoại bàn đổ chuông. Lúc nhìn thấy số điện thoại, Hạ Tịch Nghiên nhấc máy:
“Alo, anh cả…” ` “Tịch Nghiên, đang bận sao?” “Không, sao vậy, anh nói đi!”
“Anh đã thấy tin tức, cho dù thế nào cũng cám ơn em!“ Hạ Kỳ Lâm nói.