“Tôi… Nhất thời, Mục Chính Hi không biết nên nói thế nào.
Vốn dĩ đã cầm điện thoại, còn đang do dự xem có nên gọi hay không, ai ngờ bên trong truyền tới tiếng tất nguồn, anh mất kiên nhẫn, lại gọi thêm lần nữa, ai ngờ, lần thứ hai lại gọi được!
“Có chuyện gì sao?“ Hạ Tịch Nghiên lại bắt máy lần nữa, hỏi.
“Đương nhiên!” Mục Chính Hi nói.
“Chuyện gì, nói đi!” Hạ Tịch Nghiên cầm điện thoại nói.
“Hạ Tịch Nghiên, không phải là cô đang tránh tôi chứ?” Bỗng nhiên Mục Chính Hi hỏi.
Hạ Tịch Nghiên ngồi trên thảm, vừa vẽ bản thiết kế, vừa nói chuyện điện thoại cùng Mục Chính Hi, sau khi nghe thấy câu hỏi này, bỗng sững sờ, tay đang vẽ cũng liền ngừng lại.
“Vì sao tôi phải tránh anh?” Ngừng một lát, Hạ Tịch Nghiên lại vẽ tiếp, chỉ là tay cô đã không còn nghiêm túc vẽ tranh như trước nữa.
“Không hiểu, mong là tổng giám đốc Mục chỉ cho!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nói chuyện cùng Mục Chính Hi, cách tốt nhất chính là giả câm giả điếc, hoặc là giả vờ không hiểu.
€ó lúc hiểu quá rõ cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Vừa nói xong câu này, dường như Hạ Tịch Nghiên đã nghe thấy Mục Chính Hi nghiến răng nghiến lợi ở đầu bên kia, cô cũng đang nghĩ, may là đang nghe máy, nếu mà là đối mặt nói chuyện, nhất định anh sẽ hận không thể bóp chết cô!
“Hạ Tịch Nghiên, không phải là cô sợ rằng mình sẽ yêu tôi nên mới tránh tôi chứ?” Mục Chính Hi hỏi.
Nghe thấy câu này, Hạ Tịch Nghiên thật sự hận không thể trào phúng châm biếm anh, Mục Chính Hi, rốt cuộc là lấy đâu ra cái tự tin đấy thế hả?
Thế nhưng để an toàn, tuyệt đối Hạ Tịch Nghiên sẽ không nói như thế!
Nghĩ một lát, cô nói: “Tổng giám đốc Mục, nếu anh thật sự có sức hút như thế, cho dù tôi có ở nhà cũng sẽ yêu anh!”
“Lời này là có ý gì?“ Mục Chính Hi nhíu mày hỏi.
“Chính là ý mà ngài nghe thấy!“ Hạ Tịch Nghiên không giải thích gì nhiều, còn đặc biệt dùng ngôn từ trang trọng, sợ là Mục Chính Hi lại bắt bẻ.
“Hạ Tịch Nghiên, tốt nhất cô nói rõ cho tôi!“ Mục. Chính Hi tức giận, nói.
“Tổng giám đốc Mục, lời tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không cần phải tránh anh, nếu anh thật Sự có sức hút như thế, cần gì tôi phải tránh anh chứ?”
“Vì cô sợ sẽ yêu tôi, vạn kiếp bất phục!” Mục Chính Hi cực kỳ chắc chắn.
“Nếu biết yêu anh sẽ vạn kiếp bất phục, tôi cần gì phải yêu anh chứ?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại.
Mục Chính Hi: “…” ˆ
Anh nên đoán được từ sớm, người phụ nữ này mồm mép rất tinh ranh, người thường tuyệt đối không so sánh được.
“Tổng giám đốc Mục, anh cũng từng nói, sẽ để tôi cam tâm tình nguyện, vì thế tôi tin, tuyệt đối anh sẽ không cưỡng ép tôi, đúng không?”
Mục Chính Hi: “…“
“Được rồi, muộn lắm rồi, tổng giám đốc Mục, tôi phải đi nghỉ rồi, mai gặp lại!” Nói xong, Hạ Tịch
Nghiên không cho Mục Chính Hi cơ hội mở miệng, trực tiếp ngắt máy.
Sau khi ngắt máy, Hạ Tịch Nghiên ném thằng điện thoại lên bàn.
Chắc chắn Mục Chính Hi bị động kinh rồi!
Bằng không, sao anh lại gọi điện tới để ói những lời kỳ lạ như này chứ?
Thế nhưng, may là Mục Chính Hi cũng coi như chính nhân quân tử, ít nhất, chữ tín của anh vẫn tin cậy được.
Thế nhưng Hạ Tịch Nghiên có thể tưởng tượng được biểu cảm của Mục Chính Hi sau khi cô ngắt máy. –
Nhất định là hận không thể xông tới bóp chết cô!
Thế nhưng bỏ đi, dù sao cũng không nhìn thấy, nghĩ một lát, Hạ Tịch Nghiên đứng dậy di tắm.
Tối đến vẫn nên ngủ sớm mới tốt!
Quả nhiên, Mục Chính Hi bị ngắt máy, tay nắm chặt điện thoại, mặt mày sa sầm.