“Nhưng mà thanh thuần, giỏi giang như vậy, cũng không giống kiểu mà Chính Hi yêu thích!” Huống Thiên Hựu nói.
Tiêu Ân bật cười: “Sao thế? Hay là cược một ván đi”
Nói đến chuyện này, cả ba người rõ ràng đều rất thích thú, sở thích chung mà.
“Được thôi, cược cái gì?”
“Thì cược Chính Hi đối với người phụ nữ đó có phải thật lòng không!” Tiêu Ân ung dung nói.
“Ừ, cậu cũng bình tính quá nhỉ!”
“Sao? Có cược không?”
“Tất nhiên!“ Huống Thiên Hựu gật đầu.
“OK, người nào thua thì cho ảnh khỏa thân lên tin tức nhé!“ Tiêu Ân thản nhiên nói.
“Vãi, có cần chơi lớn vậy không?“ Huống Thiên Hựu nói.
“Nếu không cược thì bây giờ nhận thua cũng được!“ Tiêu Ân bình tĩnh nói.
Trong thế giới của anh, chưa bao giờ có chuyện nhận thua.
Lúc này, Mạc Thiếu Thần đang nâng ly ở một bên nhìn họ: “Tớ cũng cược người phụ nữ đó!”
“OKI”
Ngay sau đó, ba người liền cụng ly kêu “keng”, một canh bạc đã ra đời như vậy đấy. Cược xong, Huống Thiên Hựu đột nhiên nói: “Không hiểu vì sao, tớ cứ cảm thấy đã gặp người phụ nữ đó ở đâu rồi ấy…
Ngày hôm sau, khi Hạ Tịch Nghiên đang làm việc thì có người đứng ở cửa gọi một tiếng: “Cho hỏi ai là cô Hạ Tịch Nghiên vậy?”
“Là tôi!”
Dường như là theo bản năng, Hạ Tịch Nghiên còn chưa ngẩng đầu lên thì giọng nói đã phát ra trước, cô ngước mắt lên, một bó hoa tươi lớn hiện ra trước mặt cô, cả phòng thiết kế đều cho cô những ánh mắt ngưỡng mộ.
“Cô Hạ, hoa của cô!”
“Ai tặng vậy?“ Nhìn bó hoa hồng champagne màu trắng, rồi Hạ Tịch Nghiên lại nhìn sang người giao hoa và hỏi.
“Tôi cũng không rõ ạ!” Người giao hoa nói.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu sau đó cầm hóa đơn sang và ký tên. “Cảm ơn anh nhé!”
Người giao hoa mỉm cười sau đó đi mất, anh vừa đi, Khả Khả và mấy người đồng nghiệp đã nhào đến: “Wow, ai tặng thế, hoa hồng champagne, đẹp quá đi!” Khả Khả cười nói.
Hạ Tịch Nghiên nhìn bó hoa tươi: “Tôi cũng không biết!”
“Tịch Nghiên, trên đó có tấm card đấy!”
Lúc này, được đồng nghiệp nhắc nhở, nói đến chuyện này, Hạ Tịch Nghiên đặt hoa xuống bàn, sau đó lấy tấm card từ trong đó, trực tiếp mở ra: “Ngôn ngữ của hoa hồng charnpagne, em đủ xứng đôi với anh!” Chỉ là một câu nói đơn giản như vậy, đến tên cũng không có. Khả Khả thấy vậy cũng tiện miệng đọc ra.
“Wow, không ngờ người tặng hoa cũng lãng mạn quá chứ!“ Khả Khả vừa cười vừa nói.
“Tịch Nghiên, nói thật đi, rốt cuộc là ai tặng?”
Khả Khả hỏi nhưng Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: “Tôi
thật sự không biết!”
“Không biết? Không lẽ có người âm thầm theo đuổi cô?“ Khả Khả hỏi.
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên nghĩ ngợi một lát rồi cau mày, cô thật sự không biết có người theo đuổi nào đó không, không lẽ là…LEO?
Hạ Tịch Nghiên đang suy nghĩ, lúc này, Mục Chính Hi từ thang máy bước ra, vừa dặn dò gì đó với người trợ lý phía sau, song lúc đó, ánh mắt anh cũng quét qua bó hoa tươi mà Hạ Tịch Nghiên ôm trước ngực. Khoảnh khắc đó, anh đã hơi đờ người ra.
Khả Khả cười nói với Hạ Tịch Nghiên, thấy cô ôm bó hoa trước ngực, hơn nữa dáng vẻ tươi cười, Mục Chính Hi vô cùng bất mãn, anh trừng trừng nhìn cô mấy cái, lúc này, hình như là cảm nhận được ánh mắt của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên quay đầu lại, vừa nhìn đã chạm mắt anh, ai ngờ anh lại dời mắt đi chỗ khác, quay người đi về phía phòng làm việc.