Nhìn bọn họ nói chuyện, Hạ Tịch Nghiên cười đứng dậy: “Em đi wc đây!”
Sau đó đứng dậy. Lăng Tiêu Tường ngẩn người sau đó bật cười.
Lúc này, mười mấy giây sau Mục Chính Hi cũng đứng dậy: “Tôi cũng đi wc!” Nói xong không đợi bọn họ mở miệng đã bước di.
Giờ trên bàn chỉ còn lại hai người Lăng Tiêu Tường và LEO.
Lăng Tiêu Tường bỗng nhiên có cảm giác hôm nay Mục Chính Hi bảo cô ta ra chỉ là vì để “tình cờ gặp” bọn họ.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta ấm ức khó hiểu. Nhìn bóng lưng Mục Chính Hi liền cau mày.
LEO ngồi đó nhìn rất bình tĩnh, thản nhiên. Vẻ mặt của Lăng Tiêu Tường đã bán đứng cô ta, anh cũng không cần khiến mình lo lắng như vậy.
Trong wc, Hạ Tịch Nghiên đi ra liền bị một người kéo lại, trực tiếp ấn cô lên tường, sau đó một bóng dáng đè lên. Hạ Tịch Nghiên cả kinh, hoảng sợ nhìn người trước mắt, lúc nhìn thấy Mục Chính Hi, mày
của Hạ Tịch Nghiên nhăn lại.
“Mục Chính Hi, anh nhất định phải dùng thủ đoạn này à? Có biết là người dọa người sẽ bị dọa đến chết không!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nói.
Mục Chính Hi không để tâm, chỉ đặt cô trên tường, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ bất mãn và phẫn nộ.
“Hạ Tịch Nghiên, giờ cô càng ngày càng giỏi rồi, dám tắt điện thoại của tôi nhiều lần, xem a cô đúng là không muốn sống thật rồi!” Mục Chính Hi nói từng câu từng chữ.
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của anh, Hạ Tịch Nghiên chau mày: “Tổng giám đốc Mục, tôi….’ Sau đó, không đợi Hạ Tịch Nghiên mở miệng, Mục Chính Hi bất chợt tiến lên, hôn lên.môi Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên sửng sốt, mắt mở to.
Lúc này, người đi qua wc không khỏi dùng ánh mắt kì quái cùng Kinh ngạc nhìn bọn họ.
Hạ Tịch Nghiên đúng là sắp điên rồi, Mục Chính Hi đúng là tức giận đến không phân biệt đâu với đâu nữa.
Cô muốn đầy Mục Chính Hi ra, lại phát hiện dù có dùng sức thế nào cũng không đẩy anh ra được. Mục Chính Hi lại giống như nghiện, hung hăng hôn môi
cô, anh cũng không quan tâm người xung quanh nhìn bọn họ thế nào.
“Mục…” Hạ Tịch Nghiên sốt ruột nên cắn mạnh lên môi anh một cái, lúc này Mục Chính Hi mới buông ra.
“SHIT!” Mục Chính Hi mắng một tiếng sau đó nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Hạ Tịch Nghiên, cô cầm tỉnh con chó à??”
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười lạnh: “Mục Chính Hi, mong anh tự trọng chút!” Tự trọng ư? Nghe hai câu này, Mục Chính Hi cười lạnh.
“Hạ Tịch Nghiên, hình như cô quên mất, tôi đã từng nói, nếu cô lại đắc tội tôi, tôi nhất định sẽ trừng phạt cô, hơn nữa, mỗi lần sẽ càng nghiêm trọng hơn!” Mục Chính Hï nhìn cô nói từng câu từng chứ.
“Tên điên!” Hạ Tịch Nghiên mở miệng.
“Nếu điên cũng là bị cô ép đến điên!” Mục Chính Hi nói một cách dữ tợn.
Thấy cô đứng cùng LEO, anh muốn phát điên. Nhưng câu này của anh lại làm cho Hạ Tịch Nghiên ngẩn người.
Mắt nhìn thằng Mục Chính Hi, Mục Chính Hi cũng
nhìn cô, khóe miệng chảy máu…
“Được, tôi biết rồi, giờ tôi ăn cơm cùng Chính Hi, về rồi nói tiếp!” Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Lăng Tiêu Tường, hơn nữa bước chân ngày càng gần.