Ngày tiếp theo, Hạ Tịch Nghiên lại quay về tập đoàn Vân Duệ một lần nữa.
May mà chỉ có một mình chị Trương biết cô từ chức, chứ bằng không, có khác nào tự vả mặt không kia chứ, từ chức rồi lại quay về.
May vì chị Trương không phải là người nhiều chuyện, thấy cô về, chị chỉ cười cười: “Tổng giám đốc Mục đánh giá em cao lắm đấy, ráng làm việc nhé!”
“Cảm ơn chị Trương!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu, rồi mỉm cười.
Không phải cô không từ chức, chỉ cần giải quyết xong chuyện của Đô Đô, cô vẫn sẽ ra đi.
Ở lại đây như một trái bom hẹn giờ, biết đâu chừng đến lúc nào đó bị Mục Chính Hi
phát hiên ra, cô sẽ thảm thương hơn bây
giờ nữa. Nhưng mà, điều duy nhất mà cô chắc
chắn là, tạm thời Mục Chính Hi sẽ không nhận ra mình.
Nghĩ đến đây, cô thở phào nhẹ nhõm. Trong phòng làm việc.
Hạ Tịch Nghiên đứng trước mặt Mục Chính Hi.
Mục Chính Hi nhìn cô, rồi nhướn mày: “Về rồi à?”
Giọng nói đó, khiến cho Hạ Tịch Nghiên cảm thấy bực bội trong lòng.
Giống như một người tức giận bỏ nhà đi, rồi cuối cùng vẫn quay về vậy.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở đấy, phớt lờ cảm giác kỳ lạ này, cô gật đầu: “Ừm, không biết case mà tổng giám đốc Mục đã nói là sao vậy?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Mục Chính
Hi cầm một tờ giấy trên bàn lên, đưa cho cô.
“Chính là cái này!”
Hạ Tịch Nghiên chìa tay nhận lấy, rồi tùy tiện lật ra xem.
“Nếu như có thể làm được, thì đương nhiên, tôi nói được làm được.”
Hạ Tịch Nghiên chỉ đợi có mỗi câu nói này của anh thôi, cô khép văn kiện lại, nhìn Mục Chính Hi, gương mặt có vẻ kiên quyết: “Tổng giám đốc Mục, về chuyện này, tôi tin rằng anh là một người biết giữ chữ tín!”
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói thế, Mục Chính Hi nhướn mày: “Đương nhiên rồi!”
Mục Chính Hi đã nói như vậy rồi, Hạ Tịch Nghiên còn nói được gì nữa kia chứ, cô cầm văn kiện trong tay, nhìn anh rồi nói: “Vậy thì được, nếu như không còn chuyện gì khác, thì tôi ra ngoài trước đây.”
Mục Chính Hi gật đầu, ừm một tiếng:
Chính Hi không?” Vừa bắt máy, Đô Đô đã hỏi thằng.
“Sao thế?”
“Nói cho tớ biết đi, có đúng vậy không!” Đô Đô mở miệng hỏi.
Hạ Tịch Nghiên nghĩ ngợi một lúc, rồi
ừm một tiếng: “Ừm”
“Tớ biết ngay mà!” Đô Đô nói với giọng tức giận, rồi mới tiếp tục mở miệng: “Xin lỗi cậu, tớ đã làm liên lụy đến cậu rồi!”
“Bạn bè với nhau mà khách sáo gì nữa? Huống hồ chỉ, tớ cũng chẳng làm gì cải”
“Loại người như Mục Chính Hi mà không bắt cậu là gì à?” Đô Đô tỏ vẻ không tin tưởng.
“Thật sự không có, chỉ có điều kêu tớ về đi làm, giao cho tớ một case mà thôi!” Hạ Tịch Nghiên kể đơn giản lại mọi chuyện.
Nhưng mà, Đô Đô vẫn không tin.
“Chỉ thế thôi à!?” “Chỉ có thế thôi!” Đô Đô biết, Hạ Tịch Nghiên cố tình nói như vậy là vì không muốn để mình lo lắng,
nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến nước này rồi, cũng không thể thay đổi được.
“Vậy được rồi, nhưng mà, nếu như Mục Chính Hi làm khó cậu, thì cậu bỏ cuộc đi, đừng làm nữa, tớ không tin anh ta có thể tống tớ vào tù!” Đô Đô nói.
“Được rồi, tớ biết rồi, cậu yên tâm đi, tớ sẽ biết chừng mực mài”
“Ừm, có việc gì thì có thể gọi điện cho tớ bất kỳ lúc nào.”
“Ừm, được rồi, cúp máy đây!”
“Ừm”