Lăng Tiêu Tường nhìn cô, lạnh lùng cảnh cáo: “Cô Hạ, chắc là cô cũng biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nhỉ, nếu như không muốn bị đuổi việc thì cô an phận một chút đi!” Sau khi nói dút lời, cô ta nhìn Hạ Tịch Nghiên bằng ánh mắt tức giận, rồi quay người đi vào phòng làm việc của Mục Chính Hi.
Hạ Tịch Nghiên vẫn đứng tại chỗ, cô không hề đoái hoài đến lời cảnh cáo của Lăng Tiêu Tường.
Có điều cô cũng có thể đoán được,
Lăng Tiêu Tường sẽ nói gì với Mục Chính Hi.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên bưng ly bước về lại vị trí của mình.
Cô vừa đi đến, đã có người xúm lại.
“Tịch Nghiên, khi nấy cô với Lăng Tiêu
Tường cãi nhau đó hả?” Đồng nghiệp hỏi. Hạ Tịch Nghiên đứng nguyên tại chỗ, nhìn gương mặt hóng chuyện của bọn họ, cô nghĩ ngợi một lúc rồi mở miệng hỏi: “Các cô thấy tôi giống như đang cãi nhau với cô ta lắm à?” “Thấy cô ta tức giận rồi!” “Thường thì những người đuối lý mới thích tức giận!” Hạ Tịch Nghiên nói với giọng lạnh nhạt.
Nghe thấy thế, mấy người xúm đến hóng hớt cũng không khỏi bật cười, không ngờ Tịch Nghiên lại có khiếu hài hước như thế.
Khả Khả nhìn cô, tốt bụng nhắc nhở cô: “Tịch Nghiên, cô ta là cô chiêu trong tập đoàn Lăng thị đấy, cũng là cô bạn gái được tổng giám đốc Mục của chúng ta quen lâu nhất, cô cẩn thận một chút, đừng gây gổ gì với cô ta.”
Trong mắt bọn họ, Lăng Tiêu Tường sắp sửa trở thành vợ của tổng giám đốc rồi.
Có điều, bọn họ không hề biết rằng, từ ngày đầu tiên cô đến đây đã xung động với cô ta rồi.
Nhưng dù có thế nào thì người ta cũng có lòng tốt mà tôi, Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi!”
Thế là, bọn họ nói thêm một lúc nữa bèn bỏ đi.
Trong phòng làm việc.
Lăng Tiêu Tường tức giận đi vào: “Đúng là xui xẻo!”
Mục Chính Hi, biết cô ta vào, bèn ngẩng đầu lên nhìn: “Sao thế?”
Lăng Tiêu Tường đi vào trong phòng, cô ta bĩu môi dường như tức giận lắm vậy: “Suýt chút nữa em đã bị ướt rồi!”
Nghe thấy thế, Mục Chính Hi nhìn sang cô: “Chẳng phải không sao à”
Điều làm cô ta tức giận là, người đó là Hạ Tịch Nghiên.
Có điều, cô ta không thể nói như vậy trước mặt Mục Chính Hi được.
Lăng Tiêu Tường ngẫm nghĩ một lúc, rồi vòng tay ôm vai anh: “Chính Hi, sao Hạ Tịch Nghiên đó vẫn còn làm trong công ty vậy?”
Nghe thấy vậy, Mục Chính Hi lập tức biết ngay chuyện gì đã xảy ra.
“Cô ta lại đắc tội em à!?” Mục Chính Hi nhìn cô rồi hỏi.
Không cần nói cũng biết người suýt nữa đã hắt nước vào người Lăng Tiêu Tường, là Hạ Tịch Nghiên.
Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hị, rồi cuối cùng cũng gật đầu.
Quả nhiên là thế. Vào lúc này, Lăng Tiêu Tường ôm Mục Chính Hi, cô ta nhịn không nổi mà làm nũng với anh: “Cô ta đáng ghét quá đi mất, nói chuyện cũng khó ưa nữa…”
Nghe Lăng Tiểu Thiên nói thế, Mục Chính Hi cười cười, anh khẽ híp mắt: “Anh giữ cô ta lại, là vì có mục đích của mình…”
Từ trước đến nay Mục Chính Hi đều không nói chơi, nghe anh nói vậy, Lăng Tiêu Tường nhìn anh: “Nói vậy là ý gì?”
“Bây giờ, để cô ta đi ký hợp đồng với tập đoàn Nguyên Thị!”
Nói như vậy, đã rõ ràng lắm rồi.
Lăng Tiêu Tường nghe thấy thế, cô ta không khỏi há hốc miệng: “Anh, anh nói thật à?” Thân là người trong giới thượng lưu, cô ta không thể nào không biết tổng giám đốc tập đoàn Nguyên Thị là người như thế nào được.
Chỉ có điều, không ngờ Mục Chính Hi lại để cho Hạ Tịch Nghiên đi.
“Bây giờ bản hợp đồng đã nằm trong tay cô ta rồi!” Mục Chính Hi nhấch môi cười rồi nói. “Nhưng mà, sao cô ta lại nhận chứ?” “Cô ta không có quyền lựa chọn…”
Nghe anh nói thế, Lăng Tiêu Tường lập tức cảm thấy thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, quá trình không quan trọng, quan trọng là mục đích, quan trọng nhất là Mục Chính Hi chịu trút giận giùm cô, nghĩ đến đây, cô ta ôm chầm Mục Chính Hi, em biết mà, chắc chắn vì em nên anh mới làm như thế đúng không…Chính Hi, cảm ơn anh…” Cô ta nói rồi bèn sấn lại, đặt nụ hôn lên gáy Mục Chính Hi.
Nghe Lăng Tiêu Tường nói thế, Mục Chính Hi chỉ cười cười, không trả lời.