Lúc này, Giám đốc Hà nhếch miệng nở một nụ cười lạnh: “Cô Hạ, cô là người mồm mép lợi hại nhất mà tôi từng thấy từ trước đến nay!”
Cô tưởng là cô nói như vậy thì ông ta sẽ không làm gì sao?
Hạ Tịch Nghiên nghe vậy, đáy lòng lộp bộp một cái, xem ra vị Giám đốc Hà này thật đúng là khó đối phó.
Cho dù đúng như vậy cũng không cần phải cố ý nói toạc ra.
Hạ Tịch Nghiên chỉ có thể ngồi ở đó, nhìn bề ngoài vô cùng bình tĩnh, mang theo nụ cười thản nhiên trên mặt: “Giám đốc Hà, chúng ta vẫn nên nói chuyện công việc đi!”
“Cô Hạ, nói nhiều như vậy chắc là khát nước, đến đây tôi mời cô một ly.” Lúc này, Giám đốc Hà nâng ly lên.
Hạ Tịch Nghiên hơi do dự, mở miệng nói: “Giám đốc Hà, tôi không biết uống rượu!”
“Cô Hạ nói đùa rồi, đi ra ngoài bàn công việc lại không biết uống rượu? Có phải không cho tôi chút thể diện rồi không?” Giám đốc Hà nhìn Hạ Tịch Nghiên, giọng nói kia thậm chí mang theo sự ép buộc, làm thế nào cũng phải để Hạ Tịch Nghiên uống hết.
Đã nói đến mức này, nếu quả thực Hạ Tịch Nghiên không uống cũng có chút khó coi.
“Vậy được, nếu đã như vậy, tôi sẽ uống một ly!” Hạ Tịch Nghiên nói: “Cũng hi vọng sau khi tôi uống xong, Giám đốc Hà có thể nghe tôi nói chuyện hợp đồng!”
Giám đốc Hà không lên tiếng trả lời, chỉ dùng đôi mắt đen nhìn Hạ Tịch Nghiên, chờ cô nâng ly uống hết.
Hạ Tịch Nghiên nhìn ly rượu trước mặt một cái, có vẻ như phần lớn là không thể trốn thoát, vì vậy cô ngửa đầu, trực tiếp uống.
Thật ra, cô cũng thường xuyên uống rượu, nói không uống thật đúng là giả vờ.
Vì uống rượu trước mặt một tên sắc lang, đó chính là mang tính chất ám chỉ nên Hạ Tịch Nghiên mới từ chối.
Cũng vì từ chối đến mức không có cách nào từ chối được nữa, Hạ Tịch Nghiên mới đồng ý uống.
Vì vậy, Hạ Tịch Nghiên uống một hơi cạn sạch, sau khi uống xong, còn cố ý ho khan vài tiếng, giả vời giống như lần đầu tiên uống.
Nhìn dáng vẻ của Hạ Tịch Nghiên, đôi mắt Giám đốc Hà vẫn luôn nhìn chằm chằm lên người cô.
“Giám đốc Hà, bây giờ có thể nói
chuyện rồi chứ?” Hạ Tịch Nghiên đặt ly xuống, nhìn Giám đốc Hà mở miệng nói.
Giám đốc Hà căn bản không để ý tới chuyện này, nhìn Hạ Tịch Nghiên” “Tửu lượng của cô Hạ rất tốt!”
“Giám đốc Hà chê cười rồi!”
“Đến đây, uống tiếp một ly!” Giám đốc Hà nói.
Nghe được câu này, Hạ Tịch Nghiên
nhíu mày: “Giám đốc Hà, chúng ta vẫn nên nói công việc trước một chút đi!”
“Vội làm gì, trước uống hết ly này rồi nói tiếp!” Giám đốc Hà nói.
“Uống tiếp, tôi sẽ say!” Hạ Tịch Nghiên nói một cách chắc chắn.
“Nếu say tồi thì hôm khác lại bàn!” Giám đốc Hà cũng nói thẳng, luôn luôn muốn tránh đề tài này.
Nghe được câu này, Hạ Tịch Nghiên coi
như đã hiểu, Giám đốc Hà căn bản không có ý định bàn công việc với cô.
“Giám đốc Hà, công việc này đối với tôi rất quan trọng…” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh ta mở miệng, chỉ có thể thử như vậy một lần.
Lúc này, Giám đốc Hà nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Vậy cô nên biết, bàn công việc với tôi, trước tiền cần làm gì!”
Nghe được câu này, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, thấy Giám đốc Hà đang xích lại gần cô từng chút.
“Ông, ông làm gì vậy!?” Hạ Tịch Nghiên cau mày, nhìn xem ông ta hỏi.
“Đã tới đây rồi cũng đừng giả vờ…” Giám đốc Hà nói, sau đó bàn tay từ từ đưa về phía cô.
Hạ Tịch Nghiên muốn cử động, chợt phát hiện đầu hơi choáng váng.
Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Giám
đốc Hà, Giám đốc Hà lại cười nhìn cô:
“Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương cô,
nhưng ngoại hình của cô thật sự rất giống mối tình đầu của tôi…”
Nhìn ông ta bu lại, Hạ Tịch Nghiên có cảm giác ác cảm: “Giám đốc Hà, trước khi ông hành động, tốt nhất nên suy nghĩ một chút!”
Nghe được câu này, Giám đốc Hà nhíu mày: “Có ý gì?”
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên nhìn đồng hồ tay một chút: “Ông chỉ có mười phút!”