Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Lăng Tiêu Tường, Mục Chính Hi chợt cười xấu xa: “Sao vậy? Lo lắng à?”
“Anh đang nói đùa có đúng không?” Lăng Tiêu Tường khẩn trương nhìn anh mà nói. Không sai, cô ta thật sự lo lắng, rất lo lắng.
Ban đầu, sự xuất hiện của Hạ Tịch Nghiên đã khiến cô ta cảm thấy rất không thoải mái, bây giờ lời nói của Mục Chính Hi như là gõ một tiếng chuông reo ở trong lòng của cô ta, khiến cô ta không thể không lo lắng, không sợ hãi.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Lăng Tiêu Tường, Mục Chính Hi cười cười: “Đương nhiên, đương nhiên chỉ là nói đùa thôi.”
Mặc dù là Mục Chính Hi nói như vậy, nhưng mà tại sao Lăng Tiêu Tường lại cảm thấy anh cũng không phải giống như đang nói đùa…
Lúc mà Lăng Tiêu Tường còn muốn nói thêm gì đó, Mục Chính Hi mở miệng nói: “Sao vậy? Chúng ta cũng đi ăn sushi thử đi, cửa hàng mới mở, nghe nói là không tệ…”
Lăng Tiêu Tường ngồi ở bên cạnh ghế tài xế, nhìn Mục Chính Hi, trong lòng của cô †a bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, cô ta sắp mất đi Mục Chính Hi rồi…
Không đợi cô ta trả lời, Mục Chính Hi đã lái xe đi…
Sau khi đến cửa hàng sushi, Hạ Tịch Nghiên và Hạ Kỳ Lâm đi vào, đã chọn vị trí tốt rồi, hai người bọn họ liền đi vào bên trong.
“Đúng rồi anh cả, sao anh lại biết em về nước rồi vậy?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Hạ Kỳ Lâm sửng sờ: “Sao vậy? Đột nhiên lại hỏi cái này, chẳng lẽ em không muốn để cho anh cả biết à?”
“Không phải đâu, chỉ là tò mò tại sao anh lại biết thôi…” Nói xong, cô bỗng nhiên nhìn về phía Hạ Kỳ Lâm: “Là Đô Đô nói à?”
Ba người bọn họ lớn lên từ nhỏ cùng với nhau, mà chuyện cô về nước chỉ có một mình Đô Đô biết, hơn nữa cô cũng biết quan hệ của Hạ Kỳ Lâm với Đô Đô không tệ.
Sau khi Hạ Tịch Nghiên dứt lời, Hạ Kỳ Lâm không nói gì nữa, cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận.
Thật ra Hạ Kỳ Lâm hoàn toàn có thể phủ nhận.
Chỉ cần tùy tiện lấy một cái cớ, anh ta cũng có thể cho qua, nhưng mà anh ta không muốn lừa dối Hạ Tịch Nghiên.
Trên đời này, người duy nhất mà anh ta
không muốn lừa dối đó chính là Hạ Tịch Nghiên.
“Em biết là cậu ấy mà!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Em cũng đừng trách em ấy, là anh đã gọi điện thoại cho em ấy, em ấy không cẩn thận nói ra thôi.” Hạ Kỳ Lâm nói.
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Em cũng không có trách cậu ấy, anh cả, anh lo lắng cái gì chứ.”
“Nào có đâu.”
“Rõ ràng là có mà.” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên cười cười, sau đó nhìn Hạ Kỳ Lâm: “Anh cả, nói thật thì con người của Đô Đô rất tốt đó, nếu như cậu ấy có thể làm chị dâu của em thì em rất vui vẻ đó nha.”
Gương mặt xinh đẹp đang ở trước mặt của anh ta, trong phút chốc, Hạ Kỳ Lâm cảm thấy hoảng hốt như thế, anh ta lập tức rời ánh mắt sang chỗ khác.
“Anh cả đối xử với Đô Đô với em giống như nhau thôi.”
“Thôi được rồi.” Hạ Tịch Nghiên cũng không miễn cưỡng nữa, lúc tình cảm đến rồi thì ai cũng không thể ngăn cản được, lúc mà không có tình cảm thì cho dù có thúc ép như thế nào cũng không có tác dụng.
Điểm ngày, Hạ Tịch Nghiên hiểu rõ ràng nhất.
Có điều, dưới cái nhìn của cô, Đô Đồ và anh cả rất xứng đôi.
Nhưng mà, chuyện tình cảm vẫn phải từ chính bọn họ chậm rãi xây dựng nên.
“Ừm. Đừng có đoán mò nữa.” Hạ Kỳ Lâm nói.
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Biết rồi.”
“Tổng giám đốc Hạ.”
Lúc bọn họ đang nói đùa, trên đỉnh đầu
vang lên một âm thanh từ tính mà rét lạnh.
Khi nghe thấy giọng nói này, sau lưng của Hạ Tịch Nghiên không khỏi hơi lạnh.
Giọng nói này, ngoại trừ Mục Chính Hi thì còn là ai nữa?
Chỗ ngồi của Hạ Kỳ Lâm đối diện với Mục Chính Hi, lúc nhìn thấy anh, anh ta cũng rất bất ngờ.