“Hơn nữa, người của miếng đất đó có quan hệ thân thiết mấy đời với ba của tôi…” Nói xong, Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Kỳ Lâm, điểm cuối cùng mới là con át chủ bài của Lăng Tiêu Tường!
Hạ Kỳ Lâm ngồi đó, vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì.
“Tôi vốn không muốn làm gì Hạ Tịch Nghiên cả, chỉ muốn cô ta rời khỏi Vân Duệ thôi, như vậy, đối với anh, đối với tôi đều tốt, không phải sao?” Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Kỳ Lâm mà rành mạch từng chữ nói.
Vì Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường có hy sinh bao nhiêu đều là xứng đáng.
Không thể không thừa nhận, đây là một cám dỗiI
Miếng đất đó là một nơi mà Hạ Kỳ Lâm luôn muốn khai phá.
Nhưng mấy năm trước, Hạ Tịch Nghiên đã vì Hạ Thị, vì nhà họ Hạ mà liên hôn với Mục Thị, không lẽ hôm nay, anh còn phải dùng Hạ Tịch Nghiên để làm giao dịch với Lăng Tiêu Tường sao?
Hạ Kỳ Lâm ngồi ở đó, suy nghĩ. Lăng Tiêu Tường đứng ở trước mặt anh,
nhìn bộ dạng suy nghĩ của anh, khóe miệng cô ta cong lên một nụ cười.
“Tổng giám đốc Hạ, thế nào? Cuộc giao dịch này đối với anh mà nói, vốn không có lỗ!” Lăng Tiêu Tường tiếp tục gây cám dỗ anh.
Lúc này, Hạ Kỳ Lâm hồi thần, nhìn sang Lăng Tiêu Tường: “Cô Lăng, cô nói không sai, cái giao dịch này đối với tôi mà nói là không có lỗ, hơn nữa tôi cũng rất muốn em ấy rời khỏi Vân Duệ, chỉ là tôi đã đề nghị qua, em ấy từ chối rồi, cho nên tôi tôn trọng sự lựa chọn của em ấy!”
“Còn về miếng đất mà cô nói, tôi nhất định sẽ cố gắng hết năng lực của mình để tranh thủ nó, nếu như tranh không được, vậy thì cũng coi như là không có duyên với tôi!” Hạ Kỳ Lâm nhìn Lăng Tiêu Tường mà rõ ràng rành mạch nói.
Nghe thấy lời nói của Hạ Kỳ Lâm, Lăng Tiêu Tường nhíu mày: “Cô ta từ chối?”
Hạ Kỳ Lâm nhắm mắt lại: “Vân Duệ là chuyên ngành của em ấy, em ấy ở lại đó cũng là nên làm thôi, tôi tôn trọng bất kỳ sự lựa chọn nào của em ấy!”
“Không lẽ anh không sợ cô ta thay lòng đổi dạ sao!?” Lăng Tiêu Tường hỏi.
Hạ Kỳ Lâm thật sự là đã sững sờ trong một khoảnh khắc nào đó. Hạ Tịch Nghiên thật sự sẽ động lòng với Mục Chính Hi sao?
Nếu như động lòng, hai năm trước đã sớm nên động lòng rồi!
Bọn họ ly hôn rồi…
Nhưng mà, trên thế giới này có hàng vạn khả năng.
Trước đây, Mục Chính Hi không màng không quan tâm đến Hạ Tịch Nghiên, bây giờ ánh mắt của anh ta lại dán chặt lên người của Hạ Tịch Nghiên…
Hạ Kỳ Lâm có chút do dự.
Hơn nữa, càng quan trọng hơn, Hạ Tịch Nghiên rất cố chấp, không phải là anh khuyên là có thể khuyên được.
Lúc này, Hạ Kỳ Lâm nhìn Lăng Tiêu Tường: “Cô Lăng, tuy tôi rất muốn có được miếng đất đó, nhưng tôi càng tôn trọng quyết định của Tịch Nghiên, hơn nữa tôi tin, Tịch Nghiên không thích Mục Chính Hi!” Hạ Kỳ Lâm từng chữ từng một mà nói.
Nếu đã khuyên không được, vậy tại sao lại không làm mình tự tin hơn một chút chứ.
Rất rõ ràng, lời nói của Hạ Kỳ Lâm là từ chối giao dịch của cô ta.
“Anh thật sự không lo lắng chút nào saol?”
“Lo lắng thì có ích gì, nếu so sánh, thì tôi càng tin tưởng Tịch Nghiên hơn!” Hạ Kỳ Lâm từng chữ từng chữ nói.
Nghe thấy vậy, Lăng Tiêu Tường đột nhiên nhếch lên một nụ cười lạnh: “Xem ra Tổng giám đốc Hạ rất tự tin nhỉ!”
Hạ Kỳ Lâm nhắm mắt lại cười một cái, nếu đã không khuyên được, tại sao lại không khiến mình nhìn trông thoải mái một chút chứ.
“Vậy được, để tôi xem sự tự tin này của Tổng giám đốc Hạ có thể duy trì được đến khi nào đây!” Nói xong, Lăng Tiêu Tường đứng dậy, cầm lấy túi của mình: “Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không cần nói tiếp nữa, Tổng giám đốc Hạ, quấy rầy rồi, tôi
còn có việc, đi trước đây!” Nói xong, Lăng Tiêu Tường trực tiếp rời đi.
“Hoan nghênh cô Lăng đến uống cà phê bất cứ lúc nào, Tiểu Khiết, tiễn cô Lăng ra ngoài đi!” Hạ Kỳ Lâm ngồi ở đó nói.
Bản thân mình căn bản không có ý định đứng dậy.
Nhìn Lăng Tiêu Tường đi ra ngoài, khuôn mặt của Hạ Kỳ Lâm mới từ từ trầm Xuống…
Nghĩ đến những lời nói của cô ta khi nãy, Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi thật sự sẽ dây dưa với nhau lần nữa sao?