*Dì Lý, dì phải bảo trọng!”
Dì Lý gật đầu: “Cháu cũng tự lo cho mình nhé! Hạ Tịch Nghiên gật đầu, sau đó rời di.
Dì Lý đứng ở trong nhà nhìn bóng lưng Hạ Tịch Nghiên, bất lực lắc đầu.
Có bao người được như vậy nhưng cậu chủ lại không trân trọng…
Không lâu sau khi Hạ Tịch Nghiên rời đi, điện thoại lại vang lên.
Khi nhìn thấy cuộc gọi của Mục Chính Hi, cô mới bắt máy…
“AIo…”
Mục Chính Hi vừa định dập máy, bởi vì điện thoại truyền đến tiếng thuê bao tắt máy.
Anh không nghĩ nhiều, nói: “Cuối cùng cũng nhận điện thoại rồi?”
“Tổng giám đốc Mục, có chuyện gì không?” Hạ Tịch Nghiên hồi thẳng.
“Cô đang ở đâu?”
“Ở nhà!”
“ÙỪ!” Hạ Tịch Nghiên đáp lại một tiếng, cũng không nói nhiều.
“Có chuyện gì không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại.
“Không có gì, chỉ muốn xem bản thiết kế của cô đã hoàn thành chưa thôi!“
Hạ Tịch Nghiên: đúng hẹn!”
Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nộp
“Vậy được!” `
“Không có việc gì nữa, tôi cúp điện thoại đây!” Nói xong, không cho Mục Chính Hi cơ hội mở miệng, cô tắt máy.
Mục Chính Hi cầm.
thoại, vô cùng tức giận.
Lần đầu tiên có một người phụ hữ không đợi được mà cúp điện thoại của anh!
Trong lòng của Mục Chính:Hi vô cùng bất mãn.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng của Hạ Tịch Nghiên vô cùng thoải mái.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, cô bắt taxi về, tắm rửa một chút rồi lăn ra ngử sau khi bò lên giường.
Buổi tối, Mục Chính Hi không tham gia bữa tiệc nào, đi thẳng về nhà.
Anh:hiểm khi về sớm như vậy, dì Lý cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Cậu chủ, cậu ăn chưa? Có cần dì nấu cho cậu không!”
“Vâng, dì làm đi!” Mục Chính Hi nhàn nhạt nói, thoại
nhìn tâm trạng không quá tốt.
Đang ngồi bỗng thấy trên bàn có một bao trái cây, anh nhíu mày hỏi: “Hôm nay có ai đến đây hả dì?”
Nói đến đây, dì Lý sửng sốt, sau đó nhanh chóng cất bao hoa quả dĩ: “Ừ, hôm nay có một người thân của dì đến thăm, cậu chủ, dì đi gọt hoa quả cho cậu!” Sau đó, dì Lý nhanh chóng bưng hoa quả vào bếp. `
Mục Chính Hi ngồi đó và không nói
Ngày hôm sau…
Hạ Tịch Nghiên ngủ một giấc đến rạng sáng, mặc dù buổi tối chỉ ăn một ít nhưng cô ngủ rất thoải mái.
Sau khi thức dậy, cô uống một.chút sữa, ăn một quả trứng rán và chút dăm bông rồi đi làm.
Đối với Hạ Tịch Nghiên mà nói, cô vẫn rất chú ý đến cuộc sống của mình, bữa sáng là thứ nhất định phải có trong ngày, thời gian hai năm, cuộc sống của cô càng ngày càng tốt lên.
Ăn sáng xong, Hạ Tịch Nghiên cầm bản thiết kế đi đến công ty.
Hai ngày nay có quá nhiều việc phải làm, Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi cũng không gặp nhau nhiều lắm, mỗi người đều bận việc riêng.
Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng, bản thiết kế phải do. nhà thiết kế và tổng giám đốc của công ty cùng nhau gửi qua.
Hơn nữa, phải được bảo mật.
“Sao rồi? Vẽ xong chưa?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Rồi!” “Vậy đi thôi!” Vì vậy, cả hai cùng đến nơi do Nice chỉ định...
Hạ Tịch Nghiên vẫn luôn cầm bản thiết kế trên tay, tâm trạng rất vui.
Từ trước đến nay, kết quả của cuộc thi.như thế nào đối với cô không quan trọng lắm.
Điều quan trọng nhất là bản thiết kế này, Hạ Tịch Nghiên cảm thấy cho dù không phải là người đứng nhất, thì cũng sẽ không bị chôn vùi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Hạ Tịch Nghiên cũng thả lỏng rất nhiều.
Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Xem ra cô rất có lòng tin đối với bản thiết kế này!”