Nơi mà Hạ Tịch Nghiên đứng không nhìn thấy ba Hạ và mẹ Hạ, càng không nhìn thấy Mục Chính Hi và ba mẹ Hạ nói chuyện.
Cho đến khi Mục Chính Hi đi đến gần mình, Hạ Tịch Nghiên nhìn thấy anh mà cảm thấy mình như đã được cứu vậy.
Chỉ có điều, vào lúc nhìn thấy Mục Chính Hi, cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Bởi vì ánh mắt của Mục Chính Hi lại lạnh căm căm.
Hạ Tịch Nghiên nghĩ, cô đắc tội với anh ở đâu rồi đấy nhỉ?
Hay là vì chuyện của Lăng Tiêu
Tường?
Có điều bây giờ cũng không quan tâm được nhiều như thế nữa, Hạ Tịch Nghiên muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này, cô muốn đi xuống, nhưng mà cô vẫn chưa nói xong. Vào lúc này, Mục Chính Hi đi lên trên lầu.
Hạ Tịch Nghiên sững sờ, cô nhanh chóng mở miệng phối hợp: “Những chuyện còn lại để cho tổng giám đốc Mục nói với mọi người đi!”.
Đến bây giờ, Mục Chính Hi bước lên, nhìn Hạ Tịch Nghiên, đôi mắt sâu thăm thẳm của anh trở nên sắc lẻm.
“Thực chất cũng chẳng có gì muốn nói, chỉ biết cảm ơn cô Hạ đã giành giải quán quân cho công ty chúng tôi thêm một lần nữa!”.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở đấy, cô cảm thấy ánh mắt Mục Chính Hi nhìn mình hơi kỳ lạ, là do cô nghĩ nhiều à?
MC nhanh chóng đi về phía cô: “Mời tổng giám đốc Mục giao giải thưởng cho Hạ Tịch Nghiên đi!”.
Tặng thưởng?
Còn có tiết mục này nữa à?
Mục Chính Hi cười cười, thế là, người bưng quà mang một tấm thẻ lên.
Bên trên có viết ba trăm triệu.
“Cô Hạ, cảm ơn cô đã giành giải quán quân cho công ty của chúng ta!”, Mục Chính Hi nói rồi duỗi tay ra, tỏ ý muốn bắt tay cô.
Đến bây giờ Hạ Tịch Nghiên mới biết, hóa ra đoạt giải quán quân thì sẽ được
thưởng
Cô nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên cười cười, cũng vươn tay ra nắm lấy tay anh.
Sau khi làm theo trình tự, chuyện gì cần làm cũng đã làm hết cả rồi, Mục Chính Hi nhìn bọn họ rồi nói: “Được rồi, cảm ơn mọi người đã đến đây, tiếp theo chúc mọi người ăn uống, chơi đùa vui vẻ, có chỗ nào phục vụ không chu đáo thì mong mọi người khoan dung cho!”, Mục Chính Hi nói một cách chuyên nghiệp.
Sau khi dứt lời, anh bước xuống, Hạ Tịch Nghiên cũng đi xuống theo.
Thực chất, tiệc rượu cần phải có trình tự như thế.
Trong số những người ở bên dưới, ai cần nói chuyện thì nói chuyện, ai cần móc nối quan hệ thì móc nối quan hệ.
Hạ Tịch Nghiên vừa đi xuống, còn chưa đến thời gian nghỉ ngơi, vào lúc này, âm nhạc vang lên du dương.
Không biết là ai đang gọi ầm lên.
“Tổng giám đốc Mục, có muốn quán quân nhảy một điệu với anh không?”, Mc đang đứng ở trên bục cất tiếng nói: “Đây là điệu múa đầu tiên đấy, tượng trưng cho sự hoàn hảo, Vân Duệ lên như diều gặp gió!”.
Hạ Tịch Nghiên vừa định ăn uống gì đó thì đã nghe thấy câu này.
Có người cố ý làm khó cô à?
Mục Chính Hi lại cho rằng ý kiến này
cũng không tệ.
Anh nhìn về phía Hạ Tịch Nghiên, rồi chậm rãi đi đến gần cô, vươn tay ra một cách lịch sự: “Cô Hạ, tôi có thể mời cô một điệu không?”
“Tôi…”
“Khiêu vũ, khiêu vũ!”.
Vào lúc này, có người cất tiếng phụ họa, thậm chí còn có người vỗ tay.
Nếu như cô từ chối thì có phải sẽ chết thảm lắm không?
Vào lúc này, cho dù có là ai thì cũng không tài nào từ chối được, cho dù không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đối phương.
Huống hồ chỉ, đối phương lại là Mục Chính Hi.
Từ chối anh, người chết thảm nhất sẽ là cô.
Thế là, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười trong tiếng vỗ tay của công chúng, cuối cùng cô vẫn khoác lấy tay Mục Chính Hi.
Hai người nắm lấy tay nhau, cùng đi vào giữa.
Âm nhạc chậm rãi vút lên, hai người vừa ra đến chính giữa, đột nhiên Mục Chính Hi chìa tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng mình.
Hạ Tịch Nghiên sững sờ, cô ngã nhoài vào trong lồng ngực của anh, lúc ngầng đầu lên nhìn Mục Chính Hi, anh cũng đang nhìn lại cô với ánh mắt sâu thăm thẳm…