Hạ Tịch Nghiên sững sờ, cô ngã nhoài vào trong lồng ngực của anh, lúc ngẩng đầu lên nhìn Mục Chính Hi, anh cũng đang nhìn lại cô với ánh mắt sâu thăm thẳm…
Vào giây phút đó, trái tim Hạ Tịch Nghiên đập thình thịch.
Tại sao cô cứ cảm thấy ánh mắt của Mục Chính Hi là lạ.
Dường như anh có thể nhìn thấu cô
vậy.
Hạ Tịch Nghiên quay đầu đi rồi mới lên tiếng: “Tổng giám đốc Mục, anh không cảm thấy nhảy điệu này thì gần
gũi quá à?”, Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi rồi cất tiếng hỏi.
Mục Chính Hi nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt hẹp dài của anh nhìn cô chăm chú, anh lên tiếng hỏi cô: “Có à?”
“Có!” Hạ Tịch Nghiên nói thẳng.
Cô cứ cảm thấy đêm nay Mục Chính Hi có vẻ lạ lùng khiến cô khó mà diễn tả bằng lời.
Rốt cuộc có chỗ nào đó kỳ quặc chứ?
Cô cũng không nói ra được.
“Chẳng phải khiêu vũ đầu giống như thế này sao?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại.
Nhưng mỗi một câu anh nói đều khiến cho Hạ Tịch Nghiên cảm thấy, anh đang nghiến răng nghiến lợi.
Là ảo giác của cô sao? Anh càng đến gần, Hạ Tịch Nghiên lại càng lùi ra sau.
“Tổng giám đốc Mục, anh khiêu vũ với người khác đều dán vào cơ thể người ta à?” Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, cô vặc lại anh.
Mục Chính Hi không nói gì.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, chỉ mong sao âm nhạc sớm dừng lại!
Nhưng mà Hạ Tịch Nghiên hoàn toàn không nhận ra người đàn ông trước mặt mình chỉ mong có thể khử cô cho rồi.
Hai người khiêu vũ, Hạ Tịch Nghiên không nhìn anh, nhưng ánh mắt của Mục Chính Hi luôn dán chặt vào người cô, Hạ Tịch Nghiên không biết mình
phải làm như thế nào.
Vào lúc này, cô quay đầu đi, nhìn thấy Lăng Tiêu Tường.
Lăng Tiêu Tường đang đứng ở đó, cô ta nhìn bọn họ với vẻ phẫn nộ.
Xem ra lại bị hiểu lầm rồi!
Vào lúc này, Hạ Tịch Nghiên quay đầu sang nhìn Mục Chính Hi: “Tổng giám đốc Mục, bạn gái anh đang nhìn anh kìal”.
“Vậy à?” Mục Chính Hi nhướn mày, anh hỏi lại, giọng điệu thờ ơ như thể không hề quan tâm.
Nghe thấy giọng nói của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên càng cảm thấy đêm nay Mục Chính Hi rất kỳ lạ.
Nói cho chính xác là kể từ lúc ra ngoài
với Lăng Tiêu Tường rồi trở về đây, anh đã rất kỳ lạ.
“Phải, lẽ nào anh không sợ cô ấy giận sao?”, Hạ Tịch Nghiên hỏi anh ta.
“Tại sao tôi lại phải lo?”, Mục Chính Hi hỏi ngược lại.
Nghe anh ta nói thế, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày lại, cô vẫn cảm thấy anh có gì đó là lạ.
Rốt cuộc người đàn ông này quá bạc tình, hay là quá mức tự tin?
Hai người vừa khiêu vũ, vừa trò chuyện câu được câu mất.
Từ lời lẽ của anh, Hạ Tịch Nghiên cảm thấy tâm tư của Mục Chính Hi vốn không dành cho Lăng Tiêu Tường.
“Anh đúng là đồ bạc tình!” Hạ Tịch
Nghiên chợt lên tiếng.
Mục Chính Hi nghe thấy thế, khóe môi anh nhếch lên: “Bạc tình à?”
“Lễ nào không phải sao?” Hạ Tịch Nghiên vặc lại.
Rõ ràng biết Lăng Tiêu Tường hiểu lầm còn kéo cô đi khiêu vũ, không hề quan tâm đến cảm giác của cô ta một chút nào.
Vào lúc này bỗng dưng Mục Chính Hi cất tiếng hỏi: “Hạ Tịch Nghiên, cô đã từng lừa dối tôi bao giờ chưa?”
Nghe anh hỏi như vậy, trái tim Hạ Tịch Nghiên đập chậm đi một nhịp, cô nhìn Mục Chính Hi rồi nói: “Anh nói vậy là ý gì?”
“Cô nói đi, nếu như cô lừa tôi thì tôi
phải trừng phạt cô thế nào đây hả?” Mục Chính Hi vẫn nói ung dung như cũ, giọng nói của anh giống hệt như Satan đến từ địa ngục, lạnh lùng và sắc bén.
Hạ Tịch Nghiên có dự cảm không lành, nhưng cô lại không dám nói gì nhiều.
“Nếu như tôi lừa anh thì cũng là chuyện bình thường mà thôi, chúng ta có phải là gì của nhau đâu, tại sao tôi không thể lừa anh?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại.
Không phải là gì của nhau?
Nghe thấy thế, Mục Chính Hi nhếch môi cười gian hiểm…