Thấy Giang Vũ vẫn cứng miệng, khi đối mặt với khí thế mạnh mẽ của mình. Sát khí xuất hiện trong mắt của anh ta, gầm gừ: “Tới giờ mà
anh vẫn kiêu căng như thế, tôi sẽ khiến anh..”
“Được rồi!”
Đúng lúc này, Long Khiếu Thiên đột ngột mở lời cản họ lạỉ. ông ta lạnh lùng đề nghị: “Hôm nay tôi mời Giang Vũ đến đây, dù không hợp tác thì tôi cũng không làm khó cậu. Cậu đi đi!”
Giang Vũ không thèm tốn nước miếng mà xoay người ra ngoài.
“Từ nay về sau, tôi với Long Hiểu Hà cô đoạn tuyệt… bạn bè”.
Vương Mãn Kim nhìn Long Hiểu Hà đầy thất vọng và ghét bỏ, anh ta ném lại một câu rồi xoay người đi theo Giang Vũ.
Long Hiểu Hà nhờ vả nên anh ta mới mời Giang Vũ giúp đỡ, nhưng chuyện lại ồn ào thành thế này anh ta cũng bị xấu hổ khi là người nối cầu.
“Thứ nhà giàu mới nổi đáng chết, anh nghĩ tôi muốn làm bạn bè với anh sao? Đúng là thứ sĩ diện ảo!”
Long Hiểu Hà khó chịu bĩu môi, sau đó nhìn Long Khiếu Thiên nói: “Sao bố lại không cho anh Hạo dạy dỗ cho anh ta một bài học? Thằng khốn Giang Vũ kia đã ép con phải quỳ
gối dập đầu trước mắt gã đây”.
“Sau lưng Giang Vũ có Kỷ Tuyết Tình chống lưng, nếu chúng ta làm như vậy với cậu ta lỡ đâu Kỷ Tuyết Tình biết được, rồi bắt đầu đến hỏi tội. Đến lúc đó, chúng ta không gánh được cơn giận của cô ta đâu”.
Long Khiếu Thiên lắc đầu, lạnh lùng cười: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta đợi Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Châu rồi thì có thể dạy dỗ thằng khốn đó một bài học”.
“Đúng rồi! Con nghe nói Hàn Lỉnh đã rời khỏi Giang Châu, chắc Kỷ Tuyết Tình cũng sẽ rời đỉ sớm thôi. Đến lúc đó, thằng vô dụng đó sẽ mất hết điểm tựa rồi”.
Một tỉa ngoan độc lóe lên trong mắt của Long Hiểu Hà, cô ta nghiến răng nói: “Lúc đó, con sẽ cho thằng này biết thế nào là sống không bằng chết và trả lại tất cả nỗi nhục con phải chịu gấp ngàn Lârí’.
“Xin lỗi anh Giang, tôi không ngờ được đôi cha con nhà họ Long kia lại là đám tiểu nhân”.
Trên đường quay về Vân Đỉnh Sơn Trang, Vương Mãn Kim vừa lái xe vừa xin lỗi: “Nếu tôi biết trước thế, tôi đã không đồng ý giúp cô ta mời anh đến rồi. Đúng là đám lòng dạ ác độc”.
“Rừng lớn nên loại chim nào cũng có, tôi lại không khó chịu bao nhiêu”.
Giang Vũ nhắm mắt, đầy tiếc nuối: “Chỉ là tôi tiếc cây Hà Thủ ô, nguyên liệu thuốc ba mươi năm rất khó kiếm ở Giang Châu!”
Tương lai Giang Vũ muốn tăng tu vi lên thì phải cần nguyên liệu thuốc có cấp bậc cao hơn nữa, số lượng cũng theo cấp độ mà táng lên. Hiện giờ cơ hội trước mắt đó lại bỏ lỡ, khiến anh rất tiếc nuối.
‘Vãi, thứ lừa đảo!”
Khỉ xe quay lại đến cổng chính của Vân Đỉnh Sơn Trang, Vương Mãn Kim lại sợ hãi kêu lên rồi phanh xe gấp.
“Chuyện gì đấy?”
Giang Vũ bất ngờ mở to mắt, nhìn một người tuổi trung niên đang đứng chặn trước đầu xe.
“Tại hạ là Quách Chính của võ quán Đại Địa, chào cậu Giang và cậu Vương”.
Giang Vũ với Vương Mãn Kim vừa bước xuống xe, người đàn ông trung niên có khuôn mặt cương trực và nghiêm túc kia lập tức bước đến hành lễ.
“Ông ta chính là một cường giả cấp Nội
Kình Đại Sư khác ở Giang Châu, tên là Quách Chính”.
Vương Mãn Kim vội vàng giới thiệu với Giang Vũ.
“Người này là kẻ mà Long Khiếu Thiên muốn đối phó à!”
Giang Vũ kỳ quái dò xét từ trên xuống dưới Quách Chính một vòng, hơi thở của người này kéo dài, gương mặt cương nghị. Tóm lại, trông mạnh hơn Long Khiếu Thiên rất nhiều lần.
“Quà gặp mặt nho nhỏ, không có gì nhiều nhưng được lòng. Mong cậu Giang vui lòng nhận cho”.
Quách Chính thấy Giang Vũ ỉm lặng nhìn chăm chú vào mình, vội vàng đưa hộp quà cho Giang Vũ.
‘ý gì đây?”
Giang Vũ nghi ngờ nhìn Quách Chính, không nhận hộp quà của ông ta.
“Tôi nghe nói cậu Giang vẫn đang cử người thu thập các nguyên liệu thuốc khắp nơi, vậy nên đúng lúc tôi có một cây nhân sâm ba mươi năm”.
Quách Chính cười niềm nở, nói tiếp: “Mong cậu không ghét bỏ”.
“Không có công không nhận thưởng, tuy bây giờ tôi thật sự đang thiếu nguyên liệu thuốc. Nhưng…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!