“Đương nhiên tôi cũng mong cậu Giang có thể đại diện cho võ quán Đại Địa xuất chiến, nhưng cậu Giang là quý nhân ở Giang Châu, còn được cô Kỷ để ý. Cho nên, chỉ một cây nhân sâm làm sao mời được cậu chứ!”
Quách Chính thẳng thắn trả lời với câu hỏi của Giang Vũ: “Tôi chỉ mong cậu Giang đừng giúp võ quán Khiếu Thiên là được rồi, còn chuyện luận võ, tôi tin các đệ tử của tôi sẽ chiến thắng. Dù có thua, tôi cũng không thấy thất vọng”.
“Đó mới là ý chí của người trong giang hồ!”
Giang Vũ khen ngợi Quách Chính: “ông yên tâm, Long Khiếu Thiên thật sự đến tìm và nhờ tôi giúp đỡ. Nhưng cuộc đàm phán thất bại, tôi cũng không giúp ông ta!”
“Thế thì tốt quá rồi!”
Quách Chính thở dài nhẹ nhõm: “Thế thì tại hạ xin cáo từ!”
“Đợi đã!”
Giang Vũ gọi Quách Chính lại nói tiếp: “Cho dù ông không đến gặp tôi, tôi cũng sẽ không giúp võ quán Khiếu Thiên. Vậy nên, ông
cầm cây nhân sâm này về đi, chứ đừng đưa cho tôi làm gì”.
“Đã tặng rồi làm gì có chuyện lâỳ lại chứ”.
Quách Chính lắc đầu, chân thành nói: “Nó là món quà gặp mặt tôi tặng cho cậu, nên càng không có lý nào tôi lại lấy lại nữa. Xin tạm biệt”.
Quách Chính vừa dứt lời đã thoải mái xoay người đi thẳng, không ngoảnh lại.
“Phẩm chất của Quách Chính này tốt hơn Long Khiếu Thiên rất nhiều! Hèn chỉ sức ảnh hưởng của võ quán Đại Địa càng ngày càng lớn trong mấy năm vừa qua. Đến giờ, cái võ quán đó đã có xu hướng vượt qua võ quán Khiếu Thiên rồi”.
Vương Mãn Kim nhìn bóng lưng của Quách Chính cảm thán: “Đáng tiếng, võ quán Khiếu Thiên có một kẻ bên ngoài như Vương Hạo vào giúp đỡ, sợ là trận chiến này, võ quán Đại Địa thua thảm rồi”.
“Thế thì chưa chắc!”
Giang Vũ nhìn gốc nhân sâm mà nheo mắt nói: “Có qua có lại. Quán chủ Quách kia đã trượng nghĩa như vậy, tôi cũng không làm ông ta thất vọng”.
Vương Mãn Kim nghe thế lập tức sáng cả
hai mắt, anh ta nhìn chăm chú vào Giang Vũ hỏi: “Anh muốn giúp võ quán Đại Địa ra trận đối chiến hả?”
Giang Vũ sờ gốc nhân sâm chỉ cười, không nói.
Ba ngày sau đó, sân thể dục của Giang Châu ồn ào và huyên náo. Hàng ngàn người đến đây, để xem trận chiến.
Võ quán Khiếu Thiên với Đại Địa là hai võ quán lớn nhất trong thành phố Giang Châu, có danh tiếng rất vang dội trong giới võ lâm của Giang Châu.
Nhờ đó mà khi nghe tin hai võ quán này quyết đấu một trận sống chết, đã thu hút vô số người chú ý.
Sau hôm nay, chỉ có một võ quán trong hai nhà này có thể tiếp tục ở lại Giang Châu. Còn kẻ thua sẽ phải rời khỏi võ lâm Giang Châu.
Long Khiếu Thiên dẫn đầu mấy chục người của võ quán Khiếu Thiên xuất hiện, tất cả mọi người đều mặc đồ luyện võ màu đen. Còn Quách Chính dẫn đầu vài chục người của võ quán Đạỉ Địa, họ mặc quần áo luyện võ màu trắng.
Mọi người vào xem đã đầy đủ, Long Khiếu
Thiên quyết tâm giành chiến thắng nên mở miệng trước: “Chào quán chủ Quách! Hôm nay, đệ tử võ quán của tôi và ông sẽ so tài phân ra cao thấp. Trận đầu này sẽ quyết định, võ quán của aỉ mới đủ tư cách ở lại và tiếp tục dạy học tại Giang Châu này”.
“Tất cả mọi người ở đây làm nhân chứng, tôi mong sau khi ông thua rồi thì đừng có nói xí xóa. Nó xấu hổ lắm”.
“Hừ! Aỉ thua ai thắng vẫn chưa biết đâu”.
Quách Chính hừ lạnh, khỉnh bỉ nhìn Long Khiếu Thiên: “ông không dám đấu một trận với tôi, nên mới nghĩ ra cách để đệ tử đấu chứ gì”.
“Nhưng tôi tin các đồ đệ của mình mạnh hơn đám nhóc đệ tử của ông”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!