"Ôi trời, vẫn còn ẩn giấu nhiều người như vậy sao?"
Nhìn những người có khí thế không tâm thường, vẻ mặt hung thần ác sát, trong tay đều cầm vũ khí sắc bén, sắc mặt của Nghiêm Phá Quân trở nên tái nhợt: "Tôi cảm thấy như bất kỳ ai trong số họ đều mạnh hơn tôi!"
"Ôi! Không hổ là anh hai, anh cảm ứng thật chính xác!"
Ngô Khai Sơn cảm khái lắc đầu: "Em vậy mà lại không phát hiện ra có đến tám đại sư đỉnh phong".
"Đây chính là sự chênh lệch giữa tông sư hậu kỳ và tông sư trung kỳ".
Ngô Khai Thiên cười đắc ý, nghiền ngẫm nói: "Nhà họ Kim không hổ là một trong ba gia tộc lớn ở thành phố Ngô, có đến ba vị tông sư cường giả cùng nhiều nội kình đại sư tọa trấn như vậy".
Tuy bị phục kích nhưng anh em nhà họ Ngô hoàn toàn không để tâm, một người là tông sư hậu kỳ, một người là tông sư trung kỳ, trong mắt bọn họ thì những cao thủ tọa trấn của nhà họ Kim này chẳng qua chỉ là những con kiến.
"Ba vị tông sư?"
Ngô Khai Sơn sửng sốt một chút rồi nghi hoặc hỏi: “Không phải chỉ có hai vị thôi sao?”
"Ngoại trừ Kim Chiêm Long và Kim Tái An, những người đã từng chiến đấu với anh cả trước đây, thì gia chủ nhà này cũng là một tông sư, hơn nữa thực lực cũng không kém hơn Kim Tái An".
Ngô Khai Thiên liếc nhìn Kim Xương.
Nhà họ Kim là gia tộc võ đạo, ngay cả loại cậu chủ như Kim Tái An cũng là một tông sư thì gia chủ tất nhiên cũng không phải là người thường.
“Ông cũng là tông sư cường giả sao?”
Sau khi nghe Ngô Khai Thiên nói, Giang Vũ liền nghi hoặc quay lại nhìn Kim Xương.
"Chỉ là một đại sư đỉnh phong mà còn có thể nhìn thấu tu vi của tôi, khó trách cậu lại có thể đánh bại con trai tôi".
Kim Xương nheo mắt, lạnh lùng nói: “Tôi vốn còn định nể mặt cô Kỷ mà thả cậu đi, nhưng nếu cậu muốn lấy cây dược liệu kia thì tôi sẽ không để cho cậu sống sót rời khỏi nhà họ Kim”.
"Tôi đã đánh con trai ông tàn phế, cho dù tôi không lấy cây dược liệu này thì ông cũng sẽ không buông tha cho tôi"
Giang Vũ bĩu môi, giơ tay đưa dược liệu cho Nghiêm Phá Quân, khinh thường nói: "Ông đã là tông sư cường giả mà còn tập hợp nhiều người ở đây như vậy, hình như là quá kiêng dè tôi rồi".
"Hừi! Đây là cậu tự tìm đến cửa muốn chết chứ không phải luận võ, tôi không có kiên nhẫn đấu với cậu".
Kim Xương hừ lạnh một tiếng, tự tin nói: "Tôi chính là muốn dùng thực lực tuyệt đối giết chết cậu".
"Bố, không cần nhiều lời với hắn nữa, mau ra tay giết hắn cùng đám người phía sau hắn đi!"
Kim Tái An sốt ruột thúc giục. "Tôi hỏi cậu lần cuối, cô Kỷ thật sự sẽ không quan tâm đến chuyện của cậu sao?” Kim Xương nheo mắt lại hỏi, dù sao ông ta vẫn có chút sợ hãi Kỷ Tuyết Tình.
"Tôi có thể nói rõ ràng thẳng thắn cho ông biết rằng cô Kỷ sẽ không can thiệp vào chuyện của tôi".
Giang Vũ chắp tay sau lưng, kiên định nói: “Hơn nữa, một mình tôi cũng đủ để đối phó các người, không cần người khác người khác hỗ trợ”.
"Rất có khí phách, vậy để tôi thành toàn cho cậu!" Kim Xương không hề do dự, lạnh lùng nói: “Ra tay, giết hết bọn chúng”.
Những môn khách vốn xem Giang Vũ là cây rụng tiền đã mất kiên nhãn từ lâu, một nhóm người lập tức lao như điên về phía Giang Vũ. Kết quả là...
“Bang...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!