“Tôi còn muốn cướp nữa đấy, ông ngăn được tôi sao?”
Lăng Phi Dương nghe Hoàng Long nói thế cười lạnh, sau đó đưa mắt ra hiệu cho người mặc đồ đen phía sau.
Đám người mặc đồ đen lập tức đi đến bao vây và đấm đá Hoàng Long, sau cùng là đè ông ta nằm sấp trên mặt đất với một cây đao dài đặt trên cổ.
“Tôi khuyên ông Long một câu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Vậy nên ông nên ngoan ngoãn giao đơn thuốc ra đây, chứ không mạng nhỏ của ông cũng khó giữ!”
Lưu Thư Nhất nhìn Hoàng Long không hề có sức phản kháng khi đứng trước mặt người nhà họ Lăng, vì vậy tâm trạng cũng được xả giận và thoải mái lên rất nhiều.
“Thứ chó má! Tôi cho ông biết, nếu hôm nay không chịu đưa đơn thuốc ra đây thì ông sẽ biết thế nào là sống không bằng chết”.
Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn gương mặt bầm dập của Hoàng Long đe dọa: “Dù ông đây có đánh chết thứ giòi bọ như ông thì chính phủ
cũng sẽ không hỏi tội đâu, thậm chí họ còn biểu dương tôi nữa đây”.
Hoàng Long vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng đám người đối diện ông ta quá mạnh. Cho nên, ông ta hoàn toàn không thể chống đối được.
“Tôi nói thật với sếp Lăng, cái đơn thuốc đó tôi muốn đưa cũng đưa không được. Bởi tôi hoàn toàn không biết nó là cái gì hết”. Hoàng Long nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chuyện đã đến mức này rồi mà ông vẫn còn ngoan cố đến cùng à?”
Đáy mắt của Lăng Phi Dương lóe lên tia sáng lạnh, ra lệnh: “Chặt hai tay của ông ta trước đi”.
“Đợi đã!”
Hoàng Long sợ hãi nhìn đám người mặc đồ đen đang giơ cây đao dài nhắm vào đôi tay mình, la lên: “Tôi không nói dối, tôi không biết đơn thuốc đó là gì nhưng lại biết chủ nhân của nó!”
“Chủ nhân của đơn thuốc là ai nói nhanh!”
Lăng Phi Dương nhíu mày, nheo mắt ra vẻ nguy hiểm đe dọa: “Nếu ông dám gạt tôi, hậu quả rất nặng đây”.
“Chủ nhân của đơn thuốc này là người rất bí ẩn”.
Hoàng Long hít sâu một hơi rồi thở ra, từ từ giải thích: “Người này đưa đan Long Hổ với đan Sinh Cân Tục Cốt cho tôi bán để thử xem phản ứng của hai loại thuốc này ở ngoài thị trường ra sao, sau đó người đó sẽ tìm kiếm một đồng minh có sức mạnh to lớn để hợp tác rồi kinh doanh và sản xuất thuốc trên quy mô lớn”.
“Ông ta đang nói bậy đấy sếp Lăng, ông ta chỉ đang gạt ông thôi”.
Lưu Thư Nhất đảo mặt lập tức châm ngòi ly gián: “Làm gì có chuyện một người xa lạ lại giao một loại thuốc quý hiếm như vậy cho ông ta được chứ, mà ông ta nhận rồi lại không biết thân phận thật sự của đối phương là sao?”
“Vì món đồ trao đổi có giá trị lớn, vậy nên người ta mới không để thân phận mình lộ ra ngoài dễ dàng thế đây”.
Hoàng Long trừng Lưu Thư Nhất, rồi ôn tồn giải thích: “Tuy tôi đã gặp gã đó vài lần nhưng lần nào gã cũng đeo khẩu trang với kính râm, tôi không thể thấy rõ khuôn mặt của gã được”.
“Ông không lừa tôi đấy chú?”
Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn thẳng vào Hoàng Long hỏi.
“Tôi nói thật hết đó, nếu ông không tin thì tôi bó tay rồi”.
Hoàng Long nhắm mắt lại rồi cắn răng nói: “Dù ông có chặt đứt hai tay của tôi đi nữa, cũng không lấy được đơn thuốc nào đâu. Mấy người chặt đỉ nhanh lên!”
“Tôi nghĩ ông cũng không dám gạt tôi đâu nhỉ!”
Lăng Phỉ Dương nhìn bộ dáng của Hoàng Long mà bật cười: “Không có kẻ nào mạnh hơn nhà họ Lăng tôi tại Giang Châu này, nên tôi chẳng cần lo sợ. ông về nói với tên bí ẩn kia, nhà họ Lăng tình nguyện hợp tác với gã”.
“Tôi đi nói thì sợ gã ta không tin đâu!”
Hoàng Long bất ngờ trợn tròn mắt, rồi lại lắc đầu: “Gã ta nói hai ngày sau phải công khai chiêu thương ở Túy Tiên Lâu mới được, cho nên nhà họ Lăng phải đánh bại các thế lực, dòng họ khác thì mới có thể trở thành đối tác làm ăn của gã được”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!