Hàn Cẩm Thư không quen ở trên nhưng Ngôn Độ rất thích. Cô không biết lý do cũng không biết nên hỏi lý do như thế nào, lần nào cũng đều thuận theo anh.
Lúc anh yêu thương cô, anh bao giờ cũng mạnh mẽ, nhưng đồng thời những nụ hôn rơi trên người cô lúc nào cũng dịu dàng nhất có thể.
Ngôn Độ khiến Hàn Cẩm Thư thường xuyên sinh ra một loại ảo giác, không biết rốt cuộc đâu mới thực sự là Ngôn Độ.
Dù sao thì cả đêm nay, Hàn Cẩm Thư cứ ngồi đùi anh khóc đến nửa đêm.
Ngày hôm sau, cả người cô vô cùng mệt mỏi, việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh dậy là lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Du Thấm, than thở: Dì gửi cho Ngôn Độ mấy loại thuốc bổ đó là chê mạng em quá dài à?
Phía bên kia thành phố.
Du Thấm đọc dòng tin nhắn mà cô em họ gửi tới liền rơi vào trầm tư. Với sự thông minh của một người phụ nữ trưởng thành, chưa đến mười giây cô ấy nhận ra ẩn ý của cô em họ, soạn tin nhắn trả lời:
[Xem ra tối hôm qua rất mệt nhọc. Vất vả vất vả.]
Cao thủ họa mặt: [Khóc to]
Cao thủ họa mặt: Chị đang làm gì đấy?
Du Thấm: Hôm nay, nhà trẻ của Quả Cam tổ chức dã ngoại mùa thu, phụ huynh phải đưa con đến tập hợp ở cổng khu vui chơi lúc 10 giờ sáng, chị và Quả Cam đang trên đường đến đó.
Cao thủ họa mặt: Ok. Đi đường cẩn thận.
Du Thấm: Ừm, khi nào rảnh nói tiếp nhé, chị bận đi với Quả Cam trước đã.
Sau khi trả lời Hàn Cẩm Thư, Du Thấm cất điện thoại vào trong túi xách, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe đã lái vào quảng trường gần khu vui chơi.
Du Thấm dặn dò tài xế: “Đoạn đường này có rất nhiều trẻ em, lái chậm một chút”.
“Vâng, sếp Du”.
Lương Thừa Thừa đang ngồi trên ghế an toàn vô cùng phấn khích. Cậu nhóc vỗ đôi tay nhỏ bé, chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo nhìn Du Thấm nói: “Mẹ, đã lâu mẹ không đến khu vui chơi với con, hôm nay con rất vui!”.
Du Thấm mỉm cười, đưa tay xoa đầu con trai: “Dạo này này mẹ bận quá. Hôm nay mẹ sẽ chơi cùng với Quả Cam, bù đắp cho con, được không?”.
“Được ạ!”.
Không lâu sau, chiếc xe thương mại màu xám dừng trước cổng chính của khu vui chơi thành phố Ngân Hà. Sau khi dặn dò tài xế, Du Thấm dắt tay Lương Thừa Thừa xuống xe, không ngờ vừa lúc hai mẹ con quay người lại liền nhìn thấy một bóng dáng tưởng chừng quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ.
Người đàn ông mặc áo vest đi giày da, vẻ ngoài tuấn tú, trông có vẻ thuộc tầng lớp thượng lưu, trên tay cầm một quả bóng bay hình chuột Mickey cực lớn. Anh ta lo lắng đứng đó như đang chờ đợi điều gì.
Vẻ mặt Du Thấm chợt lạnh đi, quay đầu đi làm như không nhìn thấy, định dẫn con trai rời đi.
Nhưng khuôn mặt Lương Thừa Thừa tràn ngập vẻ ngạc nhiên, lớn tiếng gọi: “Bố!”.
Lương Hàn Lâm quay đầu lại. Nhìn thấy Du Thấm và con trai, vẻ mặt anh ta sững lại trong giây lát, áy náy, lo lắng, nhục nhã, hối hận… Đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen, cuối cùng quy về một nụ cười không được gượng gạo, sải bước đi về phía họ.
Đến lúc này, Du Thấm cực kỳ ghét Lương Hàn Lâm, nhưng vì không muốn thể hiện trước mặt trẻ con nên cô đành phải cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cố gắng bình tĩnh hòa nhã hỏi: “Sao anh lại ở đây?”.
Lương Hàn Lâm đưa bong bóng chuột Mickey cho Lương Thừa Thừa, dừng một lát rồi chậm chạp đáp: “Tối hôm qua Thừa Thừa gọi điện cho anh nói hôm nay nhà trẻ có hoạt động dã ngoại mùa thu”.
“Có mẹ nó là đủ rồi”. Giọng nói của Du Thấm trầm xuống.
Trong khi hai người đang nói chuyện, cô giáo và những đứa trẻ khác cũng đã đến, Lương Thừa Thừa chào bố mẹ rồi đi chơi cùng các bạn.
Nhìn bóng dáng bé nhỏ nhảy tung tăng của con trai, Du Thấm không còn giữ được vẻ ôn hòa bề ngoài với Lương Hàn Lâm nữa. Cô lạnh lùng nói: “Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh”.
Lương Hàn Lâm nhíu mày: “Thấm Thấm…”.
“Đừng gọi tôi bằng cái tên đó, tôi nghe mà buồn nôn”.
“… Được thôi, sếp Du”. Lương Hàn Lâm thở dài, nói: “Chuyện trước đây là anh có lỗi với em và Quả Cam, nhưng dù sao anh cũng là bố của Quả Cam, em không thể tước đi quyền được gặp con trai của anh”.
Nghe những lời này, Du Thấm tức giận bật cười, cảm thấy vô cùng trào phúng: “Lương Hàn Lâm, có một người bố như anh thật là sỉ nhục đối với Quả Cam. Nếu không phải Quả Cam còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện gì, anh cho rằng con sẽ muốn gặp anh sao? Biến đi”.
Lương Hàn Lâm còn muốn nói thêm gì đó nhưng Du Thấm không muốn nghe những lời vô nghĩa của anh ta nữa. Nhận thấy cô giáo và lũ trẻ bắt đầu soát vé vào khu vui chơi, Du Thấm cất bước đi theo.
Dưới tình thế cấp bách, Lương Hàn Lâm rảo bước tiến lên bắt lấy cánh tay của Du Thấm.
Du Thấm bị lực bất ngờ tác động khiến tay đau nhức khó chịu: “Anh làm gì thế hả?”.
“Du Thấm, em có biết tại sao cuộc hôn nhân của chúng lại đi đến nước này không?” Đôi mắt Lương Hàn Lâm đỏ bừng, như thể nỗi uất ức đè nén bao nhiêu năm bùng phát trong chớp mắt, “Là vì em luôn làm theo ý mình mà không quan tâm suy nghĩ của anh! Xuất thân của anh thấp kém không bằng em, cho nên em có thể tùy tiện chà đạp tôn nghiêm của anh sao! Tại sao bố mẹ em, tất cả người thân trong gia đình em không bao giờ học được cách tôn trọng anh! Tại sao!”.
Hai người đàn ông và phụ nữ trưởng thành tranh cãi không ngớt trước cổng khu vui chơi thu hút sự chú ý của người đi đường.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, lụng lùng nói: “Ở nơi công cộng mà động tay động chân với phụ nữ, có phần hơi thất lễ”.
Du Thấm quay đầu nhìn về phía âm thanh vừa cất lên, thoáng chốc giật mình.
Đối phương mặc một chiếc áo len trắng và quần tây sáng màu, trên tay cầm một chiếc máy ảnh, khuôn mặt trẻ trung nhã nhặn ẩn chứa thấp thoáng nét ủ rũ.
Là Từ Mạc Hành.
Nhìn thấy người thanh niên không biết từ đâu xuất hiện, Lương Hàn Lâm rất bất mãn: “Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, chúng tôi sẽ tự xử lý, không cần một người qua đường như anh chen vào nói”.
Nhân lúc Lương Hàn Lâm đang nói, Du Thấm vung mạnh cánh tay ra, cuối cùng cũng thoát khỏi sự trói buộc của anh ta.
Thấy vậy, Lương Hàn Lâm muốn bắt lấy Du Thấm một lần nữa, nhưng một bóng người cao lớn đã tiến lên trước vài bước, vững vàng đứng chặn trước mặt Du Thấm.
Lương Hàn Lâm cao 1m8 nhưng chàng trai trẻ cao hơn anh ta vài cm. Anh ta thẹn quá hóa giận, không nhịn được lớn tiếng hỏi: “Anh là ai?”.
“Tôi là bạn của cô Du”. Từ Mạc Hành nói, “Mong anh tự trọng”.
“Bạn?” Lương Hàn Lâm nhíu mày.
Anh ta nhìn đi nhìn lại vài lần khuôn mặt của Từ Mạc Hành và Du Thấm, trong đầu nảy ra một suy đoán. Ngay sau đó, anh ta nhìn Du Thấm một cách mơ hồ, hỏi: “Du Thấm, tên mặt trắng ẻo lả này không phải là bạn trai mới của em đấy chứ?”.
Du Thấm nổi cáu, định phủ nhận thì Từ Mạc Hành đã mở miệng trước cô. Anh lạnh lùng châm chọc nói: “Phải hay không phải thì liên quan gì đến anh?”.
“Sao lại không liên quan!” Lương Hàn Lâm hơi mất không chế, “Tôi là chồng cũ của cô ấy!”.
Từ Mạc Hành chầm chậm nhếch môi: “Luật nào quy định rằng cô Du phải báo cáo với chồng cũ khi kết bạn với người khác giới?”.
Lương Hàn Lâm nghẹn họng không nói nên lời. Chưa kịp nói tiếp thì những người xem ở một bên đã bắt đầu chỉ trỏ vào anh ta bàn tán.
“Ly hôn rồi còn lôi kéo con gái nhà người ta, đây không phải là quấy rối tình d*c thì là gì?”.
“Đúng vậy, còn quản chuyện người ta kết bạn, liên quan gì đến anh ta chứ”.
“Cô gái này bị anh ta làm cho đỏ cả tay, không lẽ còn muốn đánh người?”.
…
Nghe được đủ loại chất vấn bên tai, sắc mặt Lương Hàn Lâm đen ngòm, đứng đờ rất lâu chẳng nói chẳng rằng. Một lúc sau, anh ta nhìn Du Thấm, sau đó lại nhìn sang Từ Mạc Hành, cuối cùng tức tối quay người bỏ đi.
Trò cười đã kết thúc, đám đông xung quanh cũng lần lượt giải tán.
Du Thấm xoa xoa cánh tay đỏ ửng, cảm ơn Từ Mạc Hành: “Cảm ơn anh nhé, thầy tiểu Từ”.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi”. Từ Mạc Hành nói.
Du Thấm hơi tò mò: “Sao anh lại ở đây?”.
“Tôi đang chụp ảnh ở đây, đúng lúc thấy người đó đang túm chặt lấy tay cô”. Từ Mạc Hành nói, ánh mắt nhìn về phía xa.
Du Thấm nhìn theo ánh mắt anh ta.
Rất nhiều người có vẻ là trợ lý của anh đang đứng cách đó vài trăm mét, có người cầm quần áo, có người xách túi trang điểm, có người cầm tấm hắt sáng, ở giữa đám đông là một người đẹp tóc ngắn mặc vest đen. Cả người cô ấy toát ra khí chất khuynh hướng trung tính, khuôn mặt lạnh lùng bất cần, lớp trang điểm nhẹ, các đường nét trên khuôn mặt vô cùng thanh tú.
Có phải phần giống với Từ Mạc Hành.
Du Thấm chợt nhận ra người đẹp tóc ngắn đó chính là Từ Mạc Vi, chị gái của Từ Mạc Hành, chủ của quán bar Queen Bee có hàng hiệu người hâm mộ.
Từ Mạc Hành hỏi: “Sếp Du thì sao? Tại sao cô lại ở đây?”.
“À, hôm nay nhà trẻ của con trai tôi tổ chức hoạt động ở đây”. Du Thấm nói xong mới vỗ trán nhớ tới một chuyện, nở nụ cười nói, “Thầy Từ, anh làm việc nhé, tôi vào trước đây. Tạm biệt”.
Nói xong, cô gật đầu lịch sự với Từ Mạc Hành, tiếp đó xoay người chạy nhanh đến cổng soát vé của khu vui chơi.
***
3 giờ chiều, buổi dã ngoại mùa thu đã kết thúc tốt đẹp trọng sự quyến luyến của đám trẻ.
Du Thấm nắm bàn tay nhỏ bé của Lương Thừa Thừa, đợi sau khi Lương Thừa Thừa chào tạm biệt cô giáo và bạn bè, hai mẹ con liền rời khỏi khu vui chơi.
Đi ngang qua một cửa hàng ăn vặt, Lương Thừa Thừa nhìn thấy một cây kem có hình heo Peppa, không thể rời mắt khỏi nó.
Khuôn mặt Du Thấm lộ ra nụ cười nuông chiều, cong môi cười đi mua một cái cho cậu nhóc.
“Cảm ơn mẹ!” Lương Thừa Thừa vui vẻ vỗ đôi tay nhỏ bé, vừa ăn kem vừa tò mò hỏi: “Mà mẹ ơi, sao hôm nay bố không chơi với chúng ta? Không phải bố đã đến rồi sao?”
Du Thấm nhéo khuôn mặt mềm mại đáng yêu của con trai, nhẹ nhàng nói: “Công việc của bố hơi bận rộn, sau này sẽ ít dành thời gian cho Quả Cam hơn”.
Quả Cam nghe xong, gục cái đầu nho nhỏ xuống, có chút mất mát: “Vâng ạ”.
Tài xế lái xe đến cổng lớn.
Du Thấm bế Lương Thừa Thừa, đặt cậu nhóc ngồi trên ghế an toàn dành cho trẻ em, cài dây an toàn cẩn thận.
Tài xế hỏi: “Sếp Du, về nhà hay là công ty?”.
Du Thấm thẫn thờ nhìn quả bóng chuột Mickey bị Quả Cam bóp cả ngày, do dự một lúc mới nhàn nhạt đáp: “Đến công ty đi”.
“Vâng”.
Quả Cam mải mê ăn kem cho đến khi kem dính đầy mũi.
Du Thấm lấy một chiếc khăn giấy dành cho trẻ em cẩn thận lau mặt cho con trai. Nhìn nét mặt nhang nhác giống bố của đứa trẻ, cô sững sờ một lúc, vô thức nhớ lại những năm tháng giữa cô và Lương Hàn Lâm.
Ba mươi hai năm cuộc đời của Lương Hàn Lâm, nếu không có trục trặc sau hôn nhân thì có lẽ nó sẽ là một câu chuyện truyền cảm hứng đúng nghĩa “Cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, trèo lên cành cao làm phượng hoàng”.
Anh ta sinh ra ở Phạm Lĩnh, tổ tiên nhiều đời làm nông, mãi đến đời bố mẹ anh ta mới rời khỏi núi, sống tằn tiện nhiều năm mới đủ số tiền trả trước để thế chấp một căn nhà ở thị trấn.
Từ nhỏ đến lớn, câu nói mà Lương Hàn Lâm nghe nhiều nhất từ bố mẹ là “Con phải cố gắng học hành chăm chỉ, chỉ có kiến thức mới có thể thay đổi vận mệnh, con là niềm hy vọng của cả nhà”.
Bởi vậy, Lương Hàn Lâm đã rất chăm chỉ và chịu khó từ khi còn nhỏ.
Từ tiểu học cho đến trung học, năm nào anh ta cũng đứng top 3 trong kỳ thi của trường.
Trẻ em ở vùng đó đi học muộn, học hành chăm chỉ suốt 12 năm, cuối cùng, anh ta đã đón lấy cơ hội thay đổi vận mệnh của mình, đó là kỳ thi đại học năm hai mươi tuổi.
Như đã biết, thi đại học là con đường duy nhất để những học sinh nghèo thay đổi số mệnh của mình. Lương Hàn Lâm rất may mắn, sau kỳ thi đại học, anh ta được nhận vào một trường đại học nổi tiếng ở thành phố Ngân Hà với số điểm cao 629. Sau đó, anh ta gặp Du Thấm cũng là sinh viên chung trường và đem lòng yêu mến nhau.
Chuyện này vẫn còn là một giai thoại ở quê hương của Lương Hàn Lâm.
Các bậc cha mẹ ở trấn nhỏ đó đều coi Lương Hàn Lâm là tấm gương, lấy câu chuyện của anh ta để truyền khích lệ đám trẻ em có gia cảnh nghèo khó.
Chỉ có Lương Hàn Lâm biết rằng giữa anh ta và Du Thấm có một khoảng cách vô hình.
Hoàn cảnh gia đình quá chênh lệch đã tạo nên hai con người có thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan rất khác nhau.
Sau khoảng thời gian yêu đương ngọt ngào, anh ta và Du Thấm bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn từ những chuyện nhỏ nhất trong cuộc sống.
Trong khi Lương Hàn Lâm nỗ lực để xin học bổng và dựa vào thu nhập kiếm được từ công việc gia sư để chu cấp cho gia đình, thì Du Thấm tùy tiện dạo phố một lần là có thể tiêu hết vài tháng sinh hoạt phí của anh ta.
Lương Hàn Lâm đã thử trò chuyện với Du Thấm, nói với cô ấy rằng mặc dù phung phí tiền bạc có thể mang lại niềm vui nhất thời nhưng tiết kiệm là đức tính truyền thống của người Trung Quốc.
Khi đó, Du Thấm còn trẻ không thể hiểu được. Theo cô, những sản phẩm dưỡng da trên một ngàn tệ, những đôi boots trị giá trên một vạn tệ chỉ là mức tiêu dùng bình thường, từ nhỏ đến lớn cô đều như vậy, tại sao lại nói cô “phung phí”.
Nhưng, đại tiểu thư ngây thơ không hề vì chuyện này mà coi thường chàng trai nghèo nghiêm túc quy củ ấy.
Ngược lại, cô cho rằng anh ta đẹp trai, thông minh, nho nhã, còn có sự đáng yêu giản dị và chân thành, vì vậy cô cực kỳ thích anh ta.
Vào ngày lễ tốt nghiệp của Du Thấm, bố Du và mẹ Du mặc trang phục chỉnh tề đến trường chứng kiến nghi thức nhận bằng của con gái họ.
Du Thấm cực kỳ phấn khích kéo Lương Hàn Lâm đến chỗ hai người, vẻ mặt kiêu ngạo tuyên bố đây là bạn trai mà cô đã bí mật hẹn hò hơn ba năm.
Bố Du và mẹ Du rất ngạc nhiên, chỉ đơn giản hỏi gia đình Lương Hàn Lâm làm nghề gì.
Giây phút đó, sự tự ti chưa từng có đã xâm chiếm tứ chi của Lương Hàn Lâm. Anh ta ngượng ngùng, vành tai đỏ bừng, lúng túng nói ra sự thật.
Bố mẹ Du nghe xong, nét mặt họ vẫn tươi cười như cũ nhưng biểu cảm trong mắt họ rõ ràng đã trở nên lạnh nhạt hơn. Đêm đó, hai người họ gọi Du Thấm đến nói cô và Lương Hàn Lâm không hợp, yêu cầu cô chia tay.
Du Thấm không chịu, vừa khóc vừa ném đồ đạc trong nhà vì kiên quyết muốn ở bên Lương Hàn Lâm.
Không lâu sau, chuyện này lan truyền trong họ hàng và bạn bè của nhà họ Du, không ai ủng hộ chuyện “theo đuổi tình yêu đích thực” của Du Thấm. Ngay cả cô em họ kiêm bạn thân Hàn Cẩm Thư cũng đến tận cửa tận tình khuyên cô bình tĩnh đừng nóng vội. Không phải cô coi thường chàng trai gia cảnh bần hàn, mà tình yêu giữa hai gia đình không môn đăng hộ đối nhất định sẽ nảy sinh vấn đề lớn.
Đối với những lời khuyên bảo, Du Thấm nghe tai này lọt sang tai khác thậm chí còn ẫm ĩ đòi tuyệt thực.
Đáng thương cho tâm tư của bố mẹ, bố mẹ Du thật hết cách với con gái cưng của họ, cuối cùng đành thỏa hiệp. Họ không những đồng ý cuộc hôn nhân này mà còn tuyển thẳng Lương Hàn Lâm vào công ty của họ, để anh ta và Du Thấm làm việc cùng nhau.
Lương Hàn Lâm cũng coi là người không chịu thua kém, dưới sự giúp đỡ của bố và vợ, anh ta thăng tiến nhanh chóng, chỉ mất vài năm đã thành lập công ty của riêng mình.
Du Thấm vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Cô không bao giờ nghĩ rằng mình và Lương Hàn Lâm vượt qua khó khăn trở ngại để đến được với nhau, nhưng cuối cùng tình yêu này lại kết thúc một cách éo le như vậy.
Khóe miệng Du Thấm hiện lên một nụ cười nửa tự giễu, nửa tràn đầy cảm khái. Đột nhiên, tiếng bíp điện thoại cắt đứt hồi ức của cô.
Du Thấm lấy điện thoại ra mở ra xem, là tin nhắn WeChat.
Tên người gửi là “Nhiếp ảnh gia Từ Mạc Hành”.
Du Thấm hơi sững sờ, do dự mở hộp thoại ra. Từ Mạc Hành gửi cho cô một bức ảnh: Trước cửa hàng ăn vặt, cô cúi người xoa đầu Quả Cam nhỏ, cậu nhóc đang ăn kem, nở nụ cười ngọt ngào bừng sáng với cô.
Màu sắc của bức ảnh tươi sáng, ấm áp và sống động.
Ngay sau đó, Từ Mạc Hành gửi thêm một tin nhắn, viết rằng: Tình cờ chụp bức ảnh này, hy vọng có thể giúp cô quên đi chuyện không vui và có tâm trạng tốt hơn.
Khóe miệng Du Thấm vô thức cong lên, trả lời lại: Cảm ơn thầy Từ.
***
Còn hai ngày nữa đến Quốc khánh, ông Hàn Thanh Bách nhờ thư ký đặt vé máy bay cho bà cô trở về Lan Giang. Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ đích thân tiễn bà ra sân bay.
Trước khi đi, bà cô đã nhiều lần nói về chuyện muốn Hàn Cẩm Thư đưa Ngôn Độ về Lan Giang chơi vào kỳ nghỉ hè.
Hàn Cẩm Thư không thể từ chối thịnh tình của bà cô, cô nở nụ cười luôn miệng đồng ý.
Ngày hôm sau, cô đến bệnh viện thẩm mỹ từ sớm để sắp xếp công việc trong ngày Quốc Khánh.
Công việc bận rộn kéo dài đến giữa trưa, Hàn Cẩm Thư ăn tạm chút ít trong nhà ăn bệnh viện, sau đó trở lại văn phòng định tiếp tục xem tài liệu thì đột nhiên có tiếng huyên náo truyền đến.
“Xin lỗi phu nhân, mời bà vui lòng đăng ký ở quầy lễ tân, lát nữa chúng tôi sẽ sắp xếp người tư vấn cho bà”. Đây là giọng nói dịu dàng của Diêu Oái Oái, vô cùng lịch sự.
“Đăng ký cái gì! Sắp xếp tư vấn cái chứ! Tôi không đến đây để phẫu thuật thẩm mỹ!” Đây là giọng nói của một người phụ nữ xa lạ, bà ta kêu ầm lên, giọng điệu gay gắt.
“Vậy xin hỏi phu nhân đến đây làm gì?”.
“Tôi tìm Hàn Cẩm Thư! Cái cô tên Hàn Cẩm Thư đó, gọi cô ta ra đây cho tôi!”.
“Bà tìm Viện trưởng của chúng tôi?”. Diêu Oái Oái cảm giác được người đối diện không mấy thân thiện nhưng vẫn mỉm cười nói: “Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, Viện trưởng của chúng tôi đang nghỉ ngơi, xin mời bà đợi ở phòng chờ một lát”.
“Chờ? Chờ cái rắm! Hàn Cẩm Thư!”. Giọng của người phụ nữ đột nhiên cao lên mấy phần, lớn tiếng mắng: “Hàn Cẩm Thư, đồ đê tiện vô liêm sỉ! Thế nào, cô có gan dụ dỗ chồng người khác mà không có gan ra gặp tôi à?”.
“Phu nhân! Mời bà dừng bước! Phu nhân…”.
Ngay sau đó, một tiếng “Ầm” vang lên. Cánh cửa phòng Viện trưởng bị đẩy từ bên ngoài với một lực mạnh đến nỗi cánh cửa đụng vào tường rồi dội ngược lại nặng nề, kêu cót két rất thảm thương.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư ngồi trước máy tính sững sờ mà ngẩng đầu lên.
Hai người xuất hiện ở cửa, người đầu tiên lọt vào mắt Hàn Cẩm Thư là một người đàn ông trung niên mặc vest, bụng bia, dáng người tròn trịa; bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy hoa, đôi môi đỏ chót, khuôn mặt hung dữ.
Hàn Cẩm Thư cảm thấy khuôn mặt của người đàn ông trung niên này quen tới mức chán ghét. Cô khẽ cau mày, lục lại trí nhớ một lượt cuối cùng cũng nhớ ra.
Phạm Trục Nhật, kim chủ của Tôn Hiểu Giai.
Nhìn thấy Hàn Cẩm Thư, trong mắt Phạm Trục Nhật hiển nhiên có chút hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, nghểnh cổ, sắc mặt cứng ngắc, im lặng không nói gì.
Người phụ nữ bên cạnh ông ta đi đôi giày cao gót xinh đẹp bước vào, ánh mắt đánh giá khuôn mặt Hàn Cẩm Thư, hừ lạnh nói: “Người trên WeChat của anh chính là cô ta đúng không?”.
Chủ tịch Phạm hắng giọng, kiên trì nói: “Đúng”.
Người phụ nữ môi đỏ chậc lưỡi hai cái, giọng điệu vô cùng kỳ quái: “Mở một cái bệnh viện thẩm mỹ lớn như thế này, gương mặt đã chỉnh sửa quả nhiên không tồi”.
Ánh mắt Hàn Cẩm Thư chợt lạnh đi, cô đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh nói: “Vị phu nhân này, cho hỏi bà tìm tôi có chuyện gì?”.
“Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi tìm cô có chuyện gì?”. Người phụ nữ môi đỏ y hệt một người đàn bà đanh đá lăng loàn. Bà ta trừng mắt, đập chiếc túi đang đeo lên bàn, tức giận cười lớn.
Lúc này, toàn bộ bệnh viện thẩm mỹ đều nghe thấy tiếng động ở phòng Viện trưởng.
Rất nhiều nhân viên và khách hàng không biết vì lý do gì mà vây quanh cửa, lặng lẽ tò mò nhìn xung quanh.
Người phụ nữ môi đỏ quay người lại, lớn tiếng nói với một đám người mù mờ không biết đầu đuôi câu chuyện: “Mọi người! Cô ta là tiểu tam vô liêm sỉ đã dụ dỗ chồng tôi!”.
Vừa dứt lời, cả hiện trường lập tức bùng nổ.
“Đừng nói tôi vô cớ đổ oan cho cô ta! Hôm nay tôi dẫn chồng tôi tới đây chính là để ba mặt một lời!” Người phụ nữ môi đỏ nói rồi túm cổ người đàn ông trung niên mập mạp tiến về trước, hung dữ nói: “Chính ông tự nói với mọi người là chuyện gì đi”.
Chủ tịch Phạm rõ ràng là một người bị vợ quản chặt, trước mặt người phụ nữ môi đỏ ông ta thậm chí không dám thở mạnh. Im lặng vài giây mới nói: “Tôi và cô Hàn… Tôi và cô Hàn biết nhau trong một buổi tiệc. Lúc đó cô ấy nhất quyết muốn thêm Wechat của tôi, còn kiên quyết lôi kéo tôi uống rượu chơi game, còn liếc mắt đưa tình với tôi…”.
“Mọi người đều nghe rõ rồi chứ?”. Người phụ nữ môi đỏ giả vờ ngoài mặt tươi cười, “Người đàn bà vô liêm sỉ này muốn phá hoại gia đình tôi, hôm nay tôi đến đây để yêu cầu một lời giải thích, buộc Hàn Cẩm Thư phải xin lỗi vợ chồng tôi trước mặt mọi người”.
Diêu Oái Oái nghe xong suýt nữa hộc máu, tức giận nói: “Các người nói bậy bạ gì thế! Viện trưởng Hàn của chúng tôi đã kết hôn rồi, sao có thể dụ dỗ chồng bà được chứ!”.
“Không thể nào…”. Một khách hàng cũng đưa ra nghi vấn. Người đó nhìn tướng mạo của Phạm Trục Nhật xấu xí, dáng người tròn vo như quả bóng, sau đó lại nhìn sang Hàn Cẩm Thư, thực sự khó mà tin được: “Viện trưởng Hàn dụ dỗ ông ta á?”.
“Kết hôn rồi mà còn không yên phận thì càng đáng xấu hổ hơn!” Người phụ nữ môi đỏ vẫn kiên trì, “Tập đoàn Trục Nhật của chúng tôi là công ty niêm yết, thứ hồ ly tinh đã có gia đình này tôi đã gặp nhiều rồi, giấu chồng mình ra bên ngoài lăng nhăng, rõ ràng là có ý đồ với gia nghiệp, tài sản hùng hậu của chồng tôi chứ gì nữa?”.
Hàn Cẩm Thư nhắm mắt day giữa trán, không có thời gian nghe đôi vợ chồng này chồng hát vợ khen hay nữa. Cô cầm điện thoại cố định nội bộ bấm nút, lạnh giọng nói: “Gọi mấy người bảo vệ đến đây!”
“Sao hả? Có tật giật mình nên muốn đuổi chúng tôi đi? Người phụ nữ môi đỏ gào thét như điên: “Tôi thấy cái bệnh viện quèn này của cô không muốn mở nữa rồi”.
Giống như đã có kế hoạch trước, người phụ nữ môi đỏ vừa hét xong, một đám phóng viên truyền thông đột nhiên từ đâu xuất hiện ngoài cửa, có người mang theo máy ảnh, có người cầm micro, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Phóng viên A: “Cô Hàn Cẩm Thư, có thông tin cho rằng cô có quan hệ thân cận với CEO của Tập đoàn Ngôn thị, hiện tại lại ngoại tình với chủ tịch Tập đoàn Trục Nhật. Cô giải thích thế nào?”.
Phóng viên B: “Cô Hàn Cẩm Thư, gần đây cô thường xuyên vướng vào scandal, có phải cô đang cố ý quảng cáo cho Bệnh viện thẩm mỹ Thịnh Thế không?”
Phóng viên C: “Xin hỏi những gì Phạm phu nhân vừa nói có phải là sự thật không, cô có ý kiến gì với chuyện này không?”
Phóng viên D: “Viện trưởng Hàn, xin hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi, cảm ơn!”.
…
Dăm người mười câu, hiện trường thành một mớ hỗn loạn.
Diêu Oái Oái hoảng sợ, vừa chặn các phóng vừa sợ hãi nói: “Bảo vệ đâu! Những phóng viên này từ đâu ra vậy! Bảo vệ!”.
Đúng lúc này, một thanh âm xuyên qua đám người thản nhiên vang lên, chỉ nói hai chữ: “Cho qua”.
Thanh âm lãnh đạm lạnh lùng, không nộ tự uy, chỉ ngắn ngủi nửa giây đã khiến xung quanh đóng băng ba thước. Đám người vây xem cùng đám truyền thông sắp làm ẫm ĩ đều sửng sốt, hoàn toàn tránh sang một bên theo bản năng tạo ra lối đi ở giữa.
Mấy người đàn ông cao lớn mặc vest đi qua đám đông mà không bị cản trở.
Người đàn ông dẫn đầu rất lạnh lùng cứng rắn, khuôn mặt thờ ơ, tướng mạo và khí chất đều là tuyệt đỉnh, ngàn dặm khó chọn.
Xung quanh vẫn im lặng như cũ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, chỉ cảm thấy người này không phải nhân vật tầm thường, nhưng lại đoán không ra anh là ai.
Bên này.
Hàn Cẩm Thư sửng sốt, lát sau mới hỏi: “… Sao anh lại tới đây?”.
“Chú Kiều nghe nói chúng ta có kế hoạch mang thai nên đặc biệt nấu canh tổ yến ngũ hồng để em bổ sung khí huyết. Anh vừa họp xong nên tiện đường mang đến cho em”. Giọng điệu và vẻ mặt của anh nhàn nhạt như nước, lạnh lẽo tản mạn.
Nói xong, anh chậm rãi đặt chiếc hộp giữ nhiệt màu đen trên tay lên bàn.
Mấy người trợ lý thân tín phía sau cũng mỉm cười với Hàn Cẩm Thư, cung kính gọi: “Chào phu nhân”.
“À, chào mọi người”. Hàn Cẩm Thư lúng túng vẫy tay với hai người Franc, khuôn mặt vẫn còn thoáng nét sửng sốt: “Mọi người cứ như đi thẳng vào như vậy à?”.
Franc cười nói: “Đúng vậy phu nhân. Cửa mở và không có ai ở cổng cả”.
Hàn Cẩm Thư: “….”. Được rồi.
Nếu có thể đưa một đám phóng viên truyền thông vào thì việc để thêm một vài người khác vào cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Xem ra hệ thống an ninh của Thịnh Thế thực sự cần phải nâng cấp.
Lúc này, Phạm Trục Nhật nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn trước mặt mình một lúc lâu, cuối cùng thốt ra hai từ, dường như không chắc chắn: “… Ngôn tổng?”.
Thân hình cao lớn của Ngôn Độ uể oải dựa vào chiếc bàn làm việc phía sau, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn mọi người có mặt ở đây, chậm rãi nói: “Hiếm khi tới đây đưa canh cho vợ một lần, náo nhiệt quá nhỉ”.