Note: Từ chương này đổi người dịch/edit nên xưng hô có thể thay đổiSáng ngày hôm sau, còn chưa tới tám giờ, Hàn Cẩm Thư đã bị đại lão bạo quân gọi dậy.
Ngôn Độ chống người ép sát vào người cô, cúi người dùng tay giữ lấy cằm cô hôn xuống, nụ hôn nhẹ nhàng như hạt sương đọng trên lá sen phớt qua gương mặt trắng nõn của cô.
Trong giấc mơ, Hàn Cẩm Thư vẫn còn đang tám chuyện về tứ đại mỹ nhân cổ đại với Chu Công, sau khi bị cắt ngang lúc đang vui vẻ thưởng thức mỹ nữ, cô cau mày cực kỳ miễn cưỡng mở mắt ra.
Sau đó thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú được phóng to của Ngôn Độ.
Đẹp tựa như tranh, lạnh như hàn tùng(1).
Vốn dĩ Hàn Cẩm Thư còn đang tức giận vì bị gọi dậy, nhưng nhìn thấy khuôn mặt này của Ngôn Độ thì lửa giận trong mình cũng tự nhiên biến mất.
Mãi đến lúc này, cô mới hiểu vì sao những blogger trên mạng luôn khuyên các chị em phải tìm một anh chàng đẹp trai làm người yêu.
Bởi vì vẻ đẹp là sức mạnh, đúng là không thể xem nhẹ ngoại hình.
Cùng một sự tức giận khi phải đối mặt với người đàn ông xấu bạn chỉ có thể tức càng thêm tức, nhưng nếu đổi lại người đó có nhan sắc như Ngôn Độ, thì dù bạn có tức giận đến đâu cũng sẽ bị vẻ đẹp trai đó làm cho tan biến hết.
Nể tình anh đẹp trai như vậy nên cô đành tha thứ cho anh vậy.
Hàn Cẩm Thư dụi mắt một cái, tiếp tục lười biếng nằm trên giường không chịu dậy nói: “Anh làm cái gì thế? Còn sớm như vậy, em còn tưởng là chú chó hoang nào đang liếm em.”
Ngôn Độ cúi đầu nhìn cô, ngón tay nắm cằm cô quay trái quay phải rồi rất bình tĩnh nói: “Em còn không dậy, thì chú chó hoang trước mặt em không chỉ liếm em đâu, mà còn thịt em luôn.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Hàn Cẩm Thư lại đỏ mặt rồi. Cô tiện tay cầm chiếc gối ở bên cạnh, ném vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Ngôn Độ tức giận nói: “Ngôn Độ, anh nói chuyện càng ngày càng đê tiện.”
Lúc thì “lên”, lúc thì “thịt”, sao mà gương mặt tiên tử không phàm chuyện tục như này lại có thể nói ra mấy lời dâm dục vậy cơ chứ.
Thật sự là quá đủ rồi.
Ngược lại Ngôn Độ lại cảm thấy cách dùng từ của mình không có vấn đề gì.
Vẻ mặt bình tĩnh ngàn năm không đổi của anh, duỗi đôi chân dài của mình ra nửa quỳ ngồi trên giường, cánh tay vòng qua siết chặt vòng eo thon của cô. Thân hình cô gái nhỏ nhắn nên hầu như anh không cần dùng sức đã có thể nhấc cô dậy.
Nhiệt độ mùa thu vốn đã thấp, ba mặt Lan Giang đều bao bọc bởi núi, buổi sáng chỉ có mười mấy độ.
Hàn Cẩm Thư là một thiên kim tiểu thư da thịt mềm mại, thân thể yếu đuối, thời gian ở trong phòng sưởi lâu sẽ gây khô mũi khó chịu. Ngôn Độ biết cô vốn được chiều chuộng, mỗi lần đến mùa thu đông, anh đều sẽ bật máy sưởi khi trời vừa tối và tắt đi khi trời mới gần sáng.
Lúc này cửa sổ ban công vừa mở ra, một cơn gió thổi vào làm cho Hàn Cẩm Thư lập tức lạnh cóng.
Cô sợ lạnh nên trực tiếp chui vào lòng Ngôn Độ làm nũng, áp má vào ngực anh, hai tay ôm chặt lấy vòng eo gầy rộc của anh. Lẩm bẩm trong miệng: “Lạnh chết đi được. Sớm như vậy đã gọi em dậy, anh muốn đưa em đi bắt quạ à.” ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
“Em mới hai mươi mấy tuổi thôi đấy, mà sao não cá vàng thế.”
Ngôn Độ ngồi ở mép giường, ôm cô gái đang quấn chăn vào lòng, lúc nói tiện tay nhặt chiếc sơ mi bị anh ném xuống đất tối hôm qua lên: “Em đồng ý buổi trưa sẽ qua nhà ăn trưa với bà cô. Em quên rồi sao?”
Hàn Cẩm Thư đơ ra một lúc mới chợt nhớ ra, vỗ vào trán: “A, em nhớ ra rồi, đúng là có chuyện này thật.”
Ngôn Độ giễu cợt nói: “Không gọi em dậy sớm một chút, lát nữa đại tiểu thư lại trách anh, nói anh không cho em thời gian trang điểm sửa soạn.”
Hàn Cẩm Thư trùm chăn lên đầu chỉ để lộ ra một đôi mắt to, nhìn anh uất ức nói: “Em vốn không phải người vô lý như vậy.”
“Vâng, bà xã bảo bối của anh là có lý nhất.”
Ngôn Độ nhéo má cô, kéo cô từ trong chăn ra. Sau đó nhấc cánh tay trái trần của cô lên tự ý nhét vào trong tay áo của váy sơ mi.
Hàn Cẩm Thư thấy vậy giật mình hỏi anh: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Ngôn Độ nói: “Mặc quần áo cho em.”
“Đừng, đừng, đừng… để em tự mặc.” Hàn Cẩm Thư vội vàng xua tay ngăn lại, trong lòng nghĩ cô có tài có đức gì mà dám phiền vị đại lão tôn quý này hạ mình mặc đồ cho cô, cô lại không phải lão phật gia.
Đưa tay muốn lấy chiếc sơ mi trong tay anh.
Đối với sự từ chối của Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ chỉ giả vờ như không nghe thấy. Anh đưa cánh tay lên chặn lại bàn tay nhỏ đang giữ lấy váy của cô, tiếp đó muốn mặc chiếc váy sơ mi lên cho cô.
Thấy tình cảnh này, Hàn Cẩm Thư dường như phát điên, đỏ mặt nắm lấy váy sơ mi chắn trước ngực nghiêm túc nói: “Xin anh đấy Ngôn Độ, anh lý trí một chút đi. Cho dù anh có muốn mặc quần áo cho em thì cũng phải mặc đồ lót trước chứ.”
Nghe vậy Ngôn Độ dừng lại, đưa mắt xuống nhìn lướt qua xương quai xanh trắng nõn của cô gái. Vài giây sau anh nhìn thấy hai mảnh nội y rơi trên tấm thảm, cúi người nhặt chúng lên.
Hàn Cẩm Thư nhìn thấy anh cầm đồ lót của mình trong tay không khỏi xấu hổ đến đỏ mặt tía tai nhỏ giọng nói: “Cái này… cái này bẩn rồi. Em muốn mặc cái mới.”
Ngôn Độ không nói gì, anh đứng dậy mở vali của cô ra, lấy ra một bộ đồ lót mới từ trong một ngăn nhỏ rồi ngồi lại bên mép giường.
Hàn Cẩm Thư trong phút chốc không phản ứng kịp hỏi anh theo bản năng: “Sao anh biết em để đồ lót ở chỗ nào trong vali?”
Ngôn Độ nhìn cô một cái, giọng nói không thể hiện thái độ gì: “Bởi vì là do anh để vào.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Ừ nhỉ, cô nhớ ra rồi.
Trước khi đi những vali này đều là do Ngôn Độ sắp xếp giúp cô.
Ngôn Độ cầm một chiếc quần lót màu nhạt to bằng bàn tay, vẻ mặt bình tĩnh đưa tay nắm lấy mắt cá chân nhỏ của Hàn Cẩm Thư.
“Cái này, cái này để em tự mặc.” Hàn Cẩm Thư xấu hổ giật đồ lót từ trong tay anh chui vào trong chăn để mặc.
Ngôn Độ cứ thế im lặng ngồi ở bên cạnh. Đợi cô gái nhỏ mặc xong nội y, kiên nhẫn hỏi: “Đồ mặc bên ngoài có cần thay không?”
Hàn Cẩm Thư nói: “Hôm qua em mới mặc, cũng không đổ mồ hôi. Không cần thay.” ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Ngôn Độ không nói gì nữa. Đầu tiên cẩn thận mặc váy vào cho cô, sau đó nhìn xuống giúp cô cài cúc áo. Động tác đặc biệt nhẹ nhàng, tập trung.
Hàn Cẩm Thư cũng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi tay đang cài cúc áo cho cô.
Mười ngón tay thon dài có lực, xương khớp rõ ràng. Đẹp thật.
Trong lòng Hàn Cẩm Thư có chút ấm áp, ngước mắt nhìn anh. Đột nhiên gọi anh: “Ông xã Ngôn Độ.”
Ngôn Độ nhỏ giọng trả lời cô: “Ừm.”
Hàn Cẩm Thư nháy mắt với anh nghiêm túc nói: “Anh cứ như thế này em sẽ rất căng thẳng đó.”
Ngôn Độ nhướng mày nhìn cô: “Tại sao?”
Hàn Cẩm Thư trả lời: “Bởi vì anh đối xử với em thật sự là quá tốt rồi, tốt đến nỗi em thậm chí không có cách nào để đối xử tốt với anh như vậy. Cứ tiếp tục như thế em sẽ cảm thấy em nợ anh.”
Ngôn Độ hơi nhướng mày, đưa tay xoa khuôn mặt đỏ ửng của cô, khóe miệng cong lên nói: “Em là vợ của anh nên anh cứ thích chiều chuộng, phục vụ cho em. Nếu em thật sự cảm thấy nợ anh thì cũng không phải là không có cách.”
Đôi mắt to của Hàn Cẩm Thư sáng long lanh, tai vểnh lên tò mò: “Làm thế nào?”
Ngôn Độ mỉm cười, ghé vào tai cô thì thầm: “Mong tiểu thư Cẩm Thư chịu khó một chút, sang năm cố gắng sinh cho anh một đứa.”
Hàn Cẩm Thư lập tức đỏ mặt xấu hổ nói: “Sao con người anh lại mặt dày như thế chứ! Anh không thể tự kiềm chế lại chút sao?”
Càng ngày cô càng chắc chắn, bạo quân lạnh lùng cao cao tại thượng của hai năm trước chỉ là giả dối. Có lẽ bộ mặt thật của anh vốn là một tên biến thái nói năng không có kiêng kị như vậy.
Đối với lời buộc tội của Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ cũng không bác bỏ.
Anh chỉ cắn nhẹ vào môi cô nói: “Đến bây giờ em còn chưa phát hiện ra sao?”
Hàn Cẩm Thư: “Phát hiện cái gì?”
Ngôn Độ nghiêm túc nói: “Cứ nhìn thấy em là năng lực tự kiềm chế của anh bằng không.”
“...”
*
Khi Hàn Cẩm Thư đến Lan Giang năm mười tám tuổi, nhà bà cô vẫn còn nằm trong khu phố cổ. Lúc đó Lan Giang vẫn chưa tổ chức cải tạo xây dựng trên quy mô lớn, hàng xóm xung quanh đều là láng giềng mấy chục năm rồi, mọi người đều rất hoà thuận, luôn giúp đỡ lẫn nhau còn thân thiết hơn cả họ hàng.
Vài năm trước, Lan Giang bắt đầu phát triển mạnh mẽ. Dưới sự cải tạo mạnh mẽ của Cục Quy hoạch, hầu hết các ngôi nhà trong khu phố cổ đều bị san bằng, một số hàng xóm cũ thì lấy tiền đi nơi khác mua nhà, một số khác thì được con cái trực tiếp đón đi, phân tán khắp nơi, bà cô cũng trở thành một trong những người phải rời đi.
Hiện tại đã qua vài năm, bà cô cũng chuyển từ ngôi nhà mái bằng nhỏ sang khu dân cư cao cấp ở thành phố mới, chuyển vào ngôi nhà cao tầng có bốn phòng ngủ một phòng khách.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ bắt một chiếc taxi, nói với tài xế địa chỉ mà Trương Mộng Như đã gửi tối qua.
Vài phút sau, xe taxi dừng lại trước cổng của khu dân cư cao cấp.
Hàn Cẩm Thư xuống xe, đang định lấy điện thoại gọi cho bà cô thì vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa của một siêu thị nhỏ cách đó không xa.
Bà mặc một chiếc áo màu xanh, tay kéo chiếc xe để mua hàng trong siêu thị. Chiếc xe nhỏ chất đầy đồ, đủ các loại rau thịt khác nhau, không cẩn thận là sẽ rơi ra ngoài.
Hàn Cẩm Thư mắt sáng lên, vội vàng xua tay gọi lớn: “Bà ơi!”
Bà nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại. Nhìn thấy hai người ở đằng xa, một cao một thấp, nam tài nữ sắc, càng không cần phải nói là dễ thấy thế nào.
Trên mặt bà cô cũng nở nụ cười, vẫy tay với Hàn Cẩm Thư.
Thành công gặp được bà cô.
Hàn Cẩm Thư khoác tay bà, hai bà cháu cười nói suốt dọc đường, Ngôn Độ kéo chiếc xe nhỏ bên cạnh, âm thầm làm công cho bà xã mình.
Vừa bước vào cổng, bà cô vội vàng lấy lại chiếc xe nhỏ từ tay Ngôn Độ, cười mắng: “Đã bảo mấy đứa không cần mang gì đến rồi. Hai đứa từ xa về còn chuẩn bị quà cho người lớn trong nhà, hôm qua chú họ dì họ của hai đứa đều ở đây nên bà cũng không nói hai đứa được. Thật là, cũng không sợ nặng.”
Hàn Cẩm Thư nói: “Bây giờ lên máy bay hành lý đều được ký gửi hết, rất thuận tiện.”
Hai người đang nói chuyện thì một cô trung niên đeo tạp dề từ phòng khách đi ra. Bà cô giới thiệu: “Đây là chị Tống, chú họ Kiến Thụ nghe nói hôm nay hai đứa về đây ăn cơm nên đặc biệt tìm bạn nhờ giới thiệu cô giúp việc, nghe nói tay nghề rất tốt.”
Hàn Cẩm Thư cười hì hì chào cô trung niên: “Chào chị Tống.”
“Xin chào, xin chào.”
Cả đời chị Tống đều ở Lan Giang chưa từng đến thành phố lớn, cũng chưa từng gặp nhân vật danh giá như Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ nên không khỏi có chút cẩn trọng. Cô ấy chào hỏi với hai người xong thì cầm xe đồ ăn nhỏ đi vào trong bếp nấu nướng.
Bà cô lấy đôi dép lê đã chuẩn bị sẵn ra đặt xuống, lại lớn tiếng gọi: “Tịch Tịch, chị Cẩm Thư với anh rể Ngôn Độ của cháu tới rồi, cháu để bài tập đó ra đây chào anh chị đã.”
Lời vừa nói xong, Hàn Cẩm Thư đã nghe thấy tiếng chân ghế cọ vào sàn nhà truyền tới từ trong phòng ngủ, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần.
Cô quay đầu lại.
Nhìn thấy một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa bước ra từ phòng ngủ ở trong cùng.
Cô gái trẻ cùng lắm cũng mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, làm da trắng nõn, đôi mắt trong veo, trên người mặc một bộ quần áo nỉ màu nhạt đơn giản, tươi tắn như ánh mặt trời mới mọc.
Nhìn khuôn mặt thanh tú của cô gái, Hàn Cẩm Thư rất nhanh đã nhớ ra, đây là con gái của dì họ, cũng chính là cháu ngoại của bà cô.
Cô gái hình như có chút sợ người lạ, giọng nói nhẹ nhàng nói nhỏ: “Em chào chị Cẩm Thư, em chào anh rể.”
Hàn Cẩm Thư cười nói: “Chào em.”
Ngôn Độ cũng hơi gật đầu trả lời: “Chào em.”
Bà cô đưa tay xoa đầu cô gái: “Được rồi, cháu vào làm bài tiếp đi.”
Cô gái gật đầu, nhanh chóng quay về phòng tiện tay đóng cửa lại.
Bà cô đưa Hàn Cẩm Thư đến ngồi ở ghế sofa rồi nói: “Tịch Tịch mới lên lớp 12, dì họ của cháu lại bận nên đưa nó đến đây, nhờ bà trông con bé hộ dì cháu.”
“Nhìn Tịch Tịch có vẻ rất ngoan, cũng rất thông minh.” Hàn Cẩm Thư nói: “Bà cô, bà đừng lo lắng, con bé nhất định rất có tiền đồ.” ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Lúc này, chị Tống đã pha xong hai ly trà Bích Loa Xuân ở trong bếp, bưng ra đặt lên bàn.
“Ôi, cháu không biết chứ Tịch Tịch cái gì cũng tốt, chỉ có điều thành tích mãi không cải thiện được…” Vẻ mặt bà cô có chút thất vọng. Sau đó lại lập tức xua tay cười nói: “Thôi vậy, không nói cái này nữa. Cẩm Thư, lần này cháu về đã gặp mấy người bạn học cũ chưa?”
Hàn Cẩm Thư trầm tư một lát rồi lắc đầu nói: “Tạm thời vẫn chưa ạ.”
Bà cô: “Các cháu còn giữ liên lạc không?”
Hàn Cẩm Thư: “Hồi đại học còn thỉnh thoảng gọi điện nói chuyện, nhưng sau khi đi làm thì hầu như không còn liên lạc nữa.”
“Cũng bình thường, các cháu đều lớn rồi, ai cũng tự có cho mình một cuộc sống riêng, có thân thiết đến đâu thì cũng không thể giống như khi còn trẻ.” Bà cô nói rồi im lặng một lúc, lại nhỏ giọng nói: “Nói ra mới nhớ, sau khi cháu về thành phố Ngân Hà, Lý Kỳ có đến thăm bà mấy lần.”
Hàn Cẩm Thư nhíu mày: “Lý Kỳ? Cái tên này thật quen thuộc.”
Bà cô tròn mắt kinh ngạc: “Cháu không nhớ cậu ấy nữa à?”
Hàn Cẩm Thư nhớ lại. Nhưng do trí nhớ không tốt nên cố gắng nửa ngày cũng không nhớ ra.
Một bên khác.
Ngôn Độ cầm ly trà lên, mặt không chút thay đổi nhấp một ngụm trà rồi nói: “Bạn lớp bên ở Trung học Lan Giang của em. Là học sinh thể dục, chơi bóng rổ, từng theo đuổi em.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Hàn Cẩm Thư vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn Ngôn Độ, nghi ngờ hỏi: “Sao anh biết thế?”
Ngôn Độ nhìn cô một cái thản nhiên nói: “Em nói với anh.”
Hàn Cẩm Thư: …
Cô cảm thấy vô cùng mơ hồ, hoang mang hỏi: “Em… em nói với anh khi nào?”
Đơ ra một lúc trong đầu cô có một suy đoán: “Chẳng lẽ là lúc trước khi em phàn nàn với Letter đã nhắc tới bạn học này?”
Ngôn Độ bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy.”
“Nhưng mà, sao có thể chứ.” Hàn Cẩm Thư cảm thấy có gì đó không đúng: “Nếu em kể với anh thì em cũng phải có chút ấn tượng mới đúng chứ?”
Còn là người nói nữa.
Hàn Cẩm Thư có thể thề rằng mặc dù cô thích lải nhải với gốc cây, nhưng cô chưa bao giờ nói loại chuyện như ai với ai từng theo đuổi cô.
Lúc này, bà cô lại lên tiếng cười nói: “Không nhớ cũng không sao hết, cũng không phải là chuyện gì quan trọng. Cậu Lý Kỳ đó đến thăm bà cũng là để nghe ngóng chuyện về cháu, nhưng bà chưa từng nói chi tiết với cậu ấy. Cậu ấy đến thăm vài lần, sau này cũng không tới nữa.”
Nhìn vẻ mặt ân cần của bà cô, Hàn Cẩm Thư mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đến miệng lại thôi.
Bà cô nhìn ra điều gì đó nên dịu dàng nói: “Cẩm Thư, có phải cháu có chuyện gì muốn hỏi bà không?”
Cẩm Thư do dự một lúc. Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, hạ quyết tâm hỏi: “Bà cô, mấy năm nay bà có nghe nói về tình hình của Ngô Mạn Giai không?”
Nghe thấy cái tên “Ngô Mạn Giai” biểu cảm trên mặt bà cô đơ ra một lúc, thở dài rồi lắc đầu nói: “Không có.”
Nghe vậy trong lòng Hàn Cẩm Thư thấy có chút thất vọng.
Bà cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô cháu gái nói: “Cẩm Thư, mấy năm nay cháu vẫn chưa từ bỏ việc tìm cô gái đó à?”
Hàn Cẩm Thư không trả lời.
Bà cô lại nói: “Lan Giang đã thay đổi rất nhiều, bà thật sự không biết tung tích của con bé. Nhưng cháu có thể đi hỏi Lý Kỳ, bà có phương thức liên lạc của cậu ấy. Các cháu đều là bạn học, có thể cậu ấy sẽ biết tình hình của con bé.”
*
Ăn cơm ở nhà bà cô xong, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ chào tạm biệt bà rồi ra về, chuẩn bị cùng nhau tới khu du lịch Cổ trấn dạo chơi như kế hoạch ban đầu.
Trên đường tới khu du lịch, Hàn Cẩm Thư ngồi thẫn thờ trên xe taxi, trong lòng nặng trĩu, không nói câu nào.
Cô không nói, Ngôn Độ cũng không hỏi, chỉ yên lặng ở bên cạnh cô.
Khi chỉ còn khoảng mười phút đi xe là tới khu du lịch thì đột nhiên Hàn Cẩm Thư đổi ý. Cô quay đầu nhìn Ngôn Độ nói: “Ngôn Tổng, lát nữa chúng ta mới tới khu du lịch có được không?”
Ngôn Độ nói: “Được.”
Hàn Cẩm Thư hơi sững sờ nói: “Anh không hỏi em tại sao hả?”
Ngôn Độ nói: “Anh biết.”
Hàn Cẩm Thư có chút buồn cười, thầm nghĩ anh lại ra vẻ tổng tài bá đạo rồi, anh thì biết cái gì. Cô nhướng mày, vẻ mặt muốn xem suy đoán của anh: “Vậy sao, anh nói xem tại sao?”
Ngôn Độ nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói: “Bởi vì em muốn lập tức đi gặp Lý Kỳ.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Lúc này Hàn Cẩm Thư có thể chắc chắn rằng vị bạo quân sát thiên đao này đã lén lút tu luyện tà thuật ở sau lưng cô. Mà nhập môn của bộ tà thuật này có lẽ là “độc tâm thuật”. Nếu không sao anh có thể khủng bố như vậy, trong lòng cô nghĩ gì mà anh cũng nắm rõ đến thế.
*
Nửa phút sau, chiếc taxi dừng lại bên đường.
Anh tài xế rất tinh tế, thấy hai vị khách vẫn chưa quyết định được địa điểm, nên anh ta đã xuống xe đi đến gốc cây hút điếu thuốc.
Ở ghế sau xe, Hàn Cẩm Thư mở danh bạ điện thoại ra, tìm số điện thoại mà cô lấy được từ chỗ bà cô hai tiếng trước. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Cô chần chừ nửa phút thì phồng má thở dài, rồi ấn vào nút gọi.
Sau một vài tiếng “bíp”, điện thoại được kết nối.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói trưởng thành của một người đàn ông trẻ, chất giọng trầm ấm đầy nam tính tùy ý hỏi: “Ai vậy?”
Vốn dĩ Hàn Cẩm Thư không có ấn tượng gì với cái tên “Lý Kỳ” này, nhưng khi giọng nói dễ nghe này truyền đến tai cô lập tức nhớ ra.
Lý Kỳ, năm đó ở trường trung học anh ta là người chơi bóng rổ giỏi nhất, vận động viên bóng rổ, cao ráo, đẹp trai tỏa nắng. Thích Hàn Cẩm Thư, vì muốn Hàn Cẩm Thư làm bạn gái anh ta đã bày hoa hồng ở sân vận động, bị thầy chủ nhiệm phạt chạy 30 vòng sân vận động, thậm chí còn treo biển tỏ tình ở ngoài trường làm cho tất cả các trường trung học ở Lan Giang đều biết.
Nhưng tiếc là Hàn Cẩm Thư không thích thiếu niên bóng rổ, thậm chí đến tên của người ta còn không nhớ.
Hàn Cẩm Thư nói: “Xin chào, xin hỏi cậu có phải là Lý Kỳ không?”
Đầu bên kia điện thoại nghe thấy giọng cô, có hơi sững sờ, sau đó trả lời: “Tôi là Lý Kỳ. Xin hỏi cậu là ai thế?”
“Chào cậu, Lý Kỳ. Tôi là Hàn Cẩm Thư.” Giọng điệu nói chuyện của Hàn Cẩm Thư khách khí xa cách: “Tôi là bạn học của cậu.”
“... Hàn Cẩm Thư?” Nghe thấy cái tên này, hình như đối phương cảm thấy có chút khó tin, một lúc lâu sau mới lắp bắp cười nói: “Chào cậu chào cậu, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Có thể nói qua điện thoại sẽ không rõ được.” Hàn Cẩm Thư nói: “Xin hỏi khi nào thì cậu có thời gian, tôi muốn gặp mặt nói chuyện một lúc.”
Bên kia lập tức trả lời: “Tôi, tôi lúc nào cũng rảnh, cậu muốn gặp khi nào cũng được.”
Giọng nói của học sinh thể dục lớn đến nỗi cả khoang taxi đều nghe thấy, Ngôn Độ ở bên cạnh Hàn Cẩm Thư nghe được câu trả lời này, lạnh mặt liếc nhìn điện thoại của Hàn Cẩm Thư.
Ngược lại Hàn Cẩm Thư lại rất thẳng thắn không hề do dự cười nói: “Bây giờ tôi có thời gian, nếu cậu không phiền thì có thể cho tôi xin địa chỉ được không, chúng tôi đến gặp cậu.”
“Được, không vấn đề.”
Thật trùng hợp, địa chỉ mà Lý Kỳ đưa lại ở gần khu du lịch Cổ trấn, là một quán cafe mang phong cách lãng mạn.
Hàn Cẩm Thư cùng Ngôn Độ bước vào quán cafe, nhìn một vòng xung quanh quán, thấy một bóng người cao lớn ngồi bên cửa sổ, đó là một người đàn ông mặc áo khoác đen với làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, ngũ quan đoan chính. Là một anh chàng đẹp trai khiến người ta nhìn là thấy tràn đầy cảm giác an toàn.
Xa cách nhiều năm, Hàn Cẩm Thư sớm vốn đã quên “bạn học nam hồi trung học tên Lý Kỳ” trông như thế nào rồi nên không biết người này có phải Lý Kỳ không.
Đang lúc do dự thì người bên cạnh đã lạnh nhạt nói: “Người cũng đến rồi em còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Hàn Cẩm Thư nghi hoặc: “Người kia là Lý Kỳ?”
Ngôn Độ khẽ hất cằm, sắc mặt không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng cao ngạo. Hàn Cẩm Thư nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện ra là anh chàng đẹp trai mặc áo khoác ngồi cạnh cửa sổ.
Cô phát giác ra có gì đó không đúng, cau mày nhìn Ngôn Độ từ trên xuống dưới mấy lần. Không thể tưởng tượng nổi nói: “Kì lạ thật, Ngôn Tổng sao anh biết Lý Kỳ trông như thế nào?”
Anh luôn miệng nói cô dùng tài khoản game để nói với anh về cái người tên Lý Kỳ này. Nhưng cô không thể nào gửi ảnh của Lý Kỳ cho Letter được, tại sao anh lại nhận ra người trước cả cô.
Không đợi Ngôn Độ trả lời, người ở bên kia đã nhìn thấy bọn họ. Lý Kỳ đứng dậy đi đến trước mặt dò xét hỏi như thể không chắc chắn: “... Hàn Cẩm Thư?”
“Xin chào.” Hàn Cẩm Thư nở một nụ cười thân thiện: “Lý Kỳ đúng không?”
“Đúng, đúng. Là tôi.”
Mặc dù đã nhiều năm như vậy trôi qua, nhưng nữ thần của năm tháng tuổi trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình Lý Kỳ vẫn có chút xấu hổ. Anh ta cũng gượng cười với Hàn Cẩm Thư, đang định nói gì đó thì lại chú ý đến người đàn ông cao lớn với gương mặt lạnh lùng đứng bên cạnh Hàn Cẩm Thư không do dự nói: “Đây là…”
Hàn Cẩm Thư nói: “Đây là ông xã tôi.”
“Ồ, chào hai người.” Lý Kỳ rất khách sáo, vừa nói chuyện vừa mời hai người ngồi xuống.
Sau cuộc hàn huyên ngắn ngủi, Hàn Cẩm Thư được biết sau khi tốt nghiệp Lý Kỳ cũng rời khỏi Lan Giang đến nơi khác học đại học. Sau đó thì trở về Lan Giang khởi nghiệp, quán cafe này là do Lý Kỳ cùng hai người bạn thân hồi trung học góp vốn mở.
Sau khi ôn lại chuyện cũ một lúc, Hàn Cẩm Thư hắng giọng đi thẳng vào vấn đề chính.
Cô nói: “Lý Kỳ, cậu ở Lan Giang nhiều năm như vậy có nghe được gì về tin tức của Ngô Mạn Giai không?”
Nghe thấy cái tên “Ngô Mạn Giai” này biểu cảm của Lý Kỳ rõ ràng có chút không tự nhiên. Một lúc sau anh lắc đầu nói: “Không có. Năm ấy sau khi cậu ấy chuyển trường, tôi và những người xung quanh đều chưa từng gặp lại cậu ấy.”
Hàn Cẩm Thư chưa chịu từ bỏ cố hỏi: “Họ đều là người bản địa Lan Giang, cậu ấy và bố mẹ rời khỏi đây nhưng những người họ hàng khác không thể cũng đi theo chứ? Cậu có biết người họ hàng nào của cậu ấy ở Lan Giang không?”
Lý Kỳ thở dài nói: “Vốn dĩ là vẫn còn một người cô và một người chú, nhưng hai năm trước họ cũng tới thành phố lớn để chăm cháu rồi.”
Hàn Cẩm Thư nhíu mày thất vọng.
Lý Kỳ thấy vậy cảm thấy có chút ngại ngùng nói với cô: “Xin lỗi nhé Hàn Cẩm Thư, tôi không giúp được gì cho cậu.”
Hàn Cẩm Thư lắc đầu cười nói: “Cậu xin lỗi tôi cái gì chứ, cậu có thể đến gặp tôi là tôi đã cảm thấy rất biết ơn rồi. Cảm ơn cậu.”
Hai người ngồi ở quán cafe của Lý Kỳ một lúc thì đứng dậy tạm biệt.
Lý Kỳ tiễn hai người đến cổng.
Nhìn bóng lưng của Hàn Cẩm Thư và người đàn ông cao lớn bên cạnh, Lý Kỳ đứng tại chỗ trầm tư một lúc.
Lúc này một thanh niên mặc vest từ trong quán cafe đi ra, đặt tay lên vai anh ta, giễu cợt nói: “Xem chút tiền đồ này của cậu, bao nhiêu năm rồi mà gặp Hàn Cẩm Thư vẫn thất thần như vậy, hồn đều bay theo người ta rồi à?”
“Biến đi.” Lý Kỳ liếc anh ta, nhíu mày nói: “Tôi chỉ là cảm thấy người đàn ông bên cạnh Hàn Cẩm Thư có chút quen mắt.”
Người đàn ông mặc vest cười nhạo anh ta: “Quen mắt? Tôi thấy cậu là đỏ mắt ghen tị người ta cưới được nữ thần của cậu.”
“Tôi nói thật đấy!” Lý Kỳ vỗ vào đầu thanh niên mặc vest bên cạnh: “Tôi thật sự thấy anh ta nhìn rất quen! Hình như hồi cấp ba từng gặp rồi!”
Thanh niên mặc vest: “Vãi, đừng nói là học trường chúng ta nhé. Trường học nào ở Lan Giang có một nhân vật tầm cỡ như thế sớm đã nổi danh khắp thành phố, mấy cô gái theo đuổi anh ta cũng phải xếp hàng dài mấy cây số.”
Lý Kỳ nghĩ một lúc gãi đầu nói: “Cũng đúng, chắc là tôi nhớ nhầm rồi.”
*
Rời khỏi quán cafe, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ đi thẳng đến khu du lịch.
Hôm đó lại là Quốc khánh, cổng khu du lịch đông nghịt các du khách đến từ khắp nơi. Có người già, có trẻ con, có những người bán hàng rong bóng bay và kẹo hồ lô, cũng có những nghệ sĩ đường phố biểu diễn tung hứng.
Hàn Cẩm Thư nhất thời không cảm nhận được niềm vui của những người xung quanh ở nơi ồn ào náo nhiệt này. Cô chỉ cảm thấy họ rất ồn ào.
Trong chốc lát, Hàn Cẩm Thư đột nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh gọi: “Ngôn Độ.”
Ngôn Độ trả lời cô, giọng nói nhẹ nhàng pha thêm chút an ủi rất tinh tế hỏi: “Em sao thế?”
“Đột nhiên em cảm thấy rất buồn.”
Giọng nói của cô gái rất nhỏ nhẹ, giống như một cơn gió từ núi thổi qua thành phố phồn hoa này không gây ra ảnh hưởng gì, cô làm nũng với anh: “Anh có thể ôm em một lát không?”
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Độ:!A…! (Quay tròn vì phấn khích.)
—
(1) Hàn tùng (寒松): Chỉ những cây thông không bao giờ héo vào mùa đông, thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho sự kiên định.