Ngày tháng cứ thế trôi đi. Tôi bắt đầu thích nghi với việc gọi video với Thẩm Hiếu, thích nghe giọng nói say mê hoặc chậm rãi hoặc hờ hững của anh ấy, tất cả mọi hành động đều điên cuồng tỏ ra mị hoặc quyến rũ tôi.
Tôi thừa nhận mình cũng rất hưởng thụ quá trình này. Mấu chốt là, cảm giác được người khác theo đuổi mãnh liệt… thật sự rất dễ gây nghiện.
Mấy ngày sau, Chu Thiến lại liên lạc với tôi: “Tiểu Mạn, em đã mua điện thoại chưa?”
Lúc ấy tôi còn đang ngồi vẽ, tiện tay nhắn lại: “Chưa mua.”
“Đã một tuần rồi, sao vẫn chưa mua được?”
Tôi cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào câu hỏi tu từ đầy cảm xúc một hồi lâu, sau đó trực tiếp gọi điện.
Chu Thiến không thích trả lời điện thoại. Hắn thích kiểu tán gẫu thụ động, nhắn cho bạn một câu, sau đó bạn sẽ phải chờ cả ngày để nhận câu trả lời.
Vừa mới kết nối được tôi đã mở miệng nhận lỗi trước:
"Không còn cách nào khác nữa, mỗi lần em đến cửa hàng họ đều nói đã bán hết rồi."
"Sao không thử nhờ mua hộ?"
“Giá nhờ mua hộ đã hơn hai ngàn rồi."
Đợi một hồi, lại nghe đầu dây bên kia chỉ còn tiếng hít thở trầm mặc: "Thật là đắt."
"Đúng vậy."
Sau nhiều năm, đây là lần đầu tiên tôi thờ ơ với yêu cầu của Chu Thiến.
Người bên kia như không nghe thấy sự trốn tránh trong lời nói của tôi. Hắn vậy mà còn an ủi ngược lại:
“Không sao đâu. Em chắc chắn có cách giải quyết mà, đúng không Tiểu Mạn? Không gấp, anh có thể đợi thêm vài ngày."
"Chuyện này, em..."
"Càng sớm càng tốt nhé."
Bên kia vội vàng cúp máy. Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt mệt mỏi phản chiếu trên màn hình điện thoại đen kịt, trong tích tắc thực sự muốn tát cho mình vài cái.
Mấy hôm nay mọi người muốn điên rồi, ngoại trừ những sản phẩm được đặt trước, mọi người hoặc là phải xếp hàng, hoặc là sẽ phải mua sản phẩm được độn giá lên, không còn phương pháp khác.
10 giờ tối, đội ngũ fan Apple đã xếp hàng kéo dài đến cả mấy cửa hàng khác. Tôi đang lơ mơ đứng chờ thì nhận được tin nhắn điện thoại:
“Phiên toà đã được tiến hành, chiều mai sẽ kết thúc. Em có muốn ra ngoài gặp anh không?”