Lần nữa thức dậy, ngoài trời đã sẩm tối. Da đầu tôi căng lên, vội vàng mở điện thoại xem tin nhắn.
Thẩm Hiếu: Khoảng bảy giờ có được không?
Thẩm Hiếu: [Định vị]
Nhìn lại thời gian, tôi hít thật sâu. Đã sáu giờ rưỡi rồi?
Sau khi vội vàng trang điểm, tôi mặc chiếc váy liền thân yêu thích, phối với giày cao gót cùng màu, xuống lầu bắt taxi, mọi việc vô cùng suôn sẻ không vướng mắc.
Vậy mà lại trúng giờ cao điểm, xe của tôi bị kẹt cả tiếng đồng hồ mới ra được khỏi cao tốc. Phía trước vẫn còn kẹt xe khoảng 5km nữa, tôi đành xuống xe và đi bộ đến ga tàu điện ngầm gần nhất.
Điện thoại rung lên, người kia gửi tin nhắn mới.
Thẩm Hiếu: Anh đợi em ở nhà hàng.
Tôi không kịp trả lời anh ấy, nhanh chóng chạy một mạch đến ga tàu điện ngầm, đoán rằng chuyến này sẽ phải chuyển tuyến, lên xuống đến hai ga…
Cuối cùng khi tôi bước chân đến khách sạn đã là gần 9 giờ.
Tôi đến trễ gần hai tiếng đồng hồ, đầu tóc rối tinh rối mù, quần áo xộc xệch, một bên chân bị rách da, bước đi như chịu phạt vậy.
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa nhìn tôi như nhìn người bị tâm thần. Mở điện thoại ra, tin nhắn cuối cùng của Thẩm Hiếu vẫn là 7 giờ 30 phút.
Tôi chạy thật nhanh vào nhà hàng, lại được thông báo rằng đã đến giờ đóng cửa và sẽ không nhận khách nữa, sau đó họ bắt đầu dọn dẹp.
Tôi đi lên rạp phim trên lầu, khán giả thưa thớt, cũng chẳng tìm được gương mặt quen thuộc kia.
Cuối cùng, bất lực, tôi đành lên tầng cao nhất. Không còn một ai để hỏi thăm cả, toàn bộ hồ bơi chỉ còn hai ngọn đèn mờ nhạt, xung quanh là bóng tối bao trùm. Đối diện với mặt nước tĩnh lặng trước mắt, lòng tôi thắt lại.
Anh ấy đi rồi.