Cuối năm công việc của tôi bắt đầu bận rộn: mười hạng mục còn đang chờ tôi nghiệm thu, mỗi ngày chạy show bảy tám cái công trường. Chẳng còn thời gian ăn cơm cùng Thẩm Hiếu, thậm chí thời gian gọi video cũng không có.
Được mấy hôm, Thẩm Hiếu không chịu nổi liền gọi video đến.
Mặt mũi tôi đầy bụi bặm, còn chưa kịp chỉnh lại, đối phương thì đóng bộ, đi giày da, khung cảnh cũng rất ồn ào: “Anh đang ở toà án, dẫn theo mấy thực tập sinh đi học tập. Em đang làm gì vậy.”
“Em đang ở công trường, mấy ngày nay đều đến công trường nghiệm thu.”
Anh còn chưa đáp lại, sau lưng lại lộ ra vài thanh niên trẻ tuổi, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm ống kính: “Thẩm par, đây là ai vậy?
Không, đừng có trả lời!
Không thèm nhìn tôi đang ra sức ra hiệu, Thẩm Hiếu chỉnh lại cà vạt, giọng điệu nhàn nhạt
“Đây là bạn gái của tôi.”
Tôi:...
Anh phát cơm chó gì chứ, đầu em đã ba ngày chưa được gội, sắp vắt ra được một chai dầu rồi đó.
Mấy thanh niên kia cũng là người nhanh nhạy, thấy vậy từng người từng người liền liều mạng khen.
“Sư mẫu đúng là mỹ nữ!”
“Thanh tú như phù dung, hoa cũng không dám so sánh…”
“Sư mẫu rất xinh, chẳng qua tóc hơi rối một chút.”
Tôi vội vàng kéo chặt mũ lưỡi trai xuống đầu, sau đó nói: “Mọi người cứ bận việc đi, tối chúng ta gọi sau nhé anh.”
Ai ngờ Thẩm Hiếu vậy mà không tắt máy, lại còn nói: “Cứ thong thả, còn tận bốn mươi phút nữa mới bắt đầu, vụ kiện này cũng không khó.”
Mấy thanh niên ở một bên cũng nhao nhao lên:
“Sư mẫu cũng quá coi thường Thẩm par của chúng ta rồi.”
“Đúng vậy!”
“Đừng nói là bị cáo, không chừng đến dao cũng dám mang vào đó…”
Thẩm Hiếu liếc nhanh, mấy thanh niên kia không dám thở mạnh, vội vàng cun cút trung thực trở lại vị trí.
Sau mấy lần tôi kiên trì khuyên nhủ, Thẩm Hiếu cũng tắt video.
Nhưng tôi cảm giác, hình như anh lại không vui rồi?