Quả nhiên sau khi mặt nóng dán mông lạnh với tôi, Thẩm Hiếu lại bắt đầu lạnh nhạt.
Có lẽ là do di chứng của việc làm “chó liếm”, tôi cảm thấy bộ dạng lạnh như băng này của anh … vô cùng đáng yêu nha!
Bởi vì chúng tôi đều vô cùng bận bịu, nên cũng thật lâu rồi không cùng nhau ăn cơm, vậy là tôi quyết định mở điện thoại nhắn cho Thẩm Hiếu.
Đường Tiểu Bảo: Em muốn ăn lẩu (TvT).
Thẩm Đại bảo: Vậy đi ăn thôi.
Đường Tiểu Bảo: Nhưng em mệt quá, không muốn đứng dậy.
Thẩm Đại bảo:...
Đường Tiểu Bảo: Hay chúng ta ăn kiểu tượng trưng đi?
Đường Tiểu Bảo: Em trước nha, cho tôi một nồi lẩu gà, thêm hai phần thịt bò thượng hạng, một phần gân bò…
Đường Tiểu Bảo: Đến anh rồi, nhanh lên nào, mau chọn đi, nhân viên phục vụ cũng đang bận đó.
Thẩm Đại bảo:...
Thẩm Đại bảo: Hai phần tôm trượt, hai phần giá đỗ.
Đường Tiểu Bảo: Em cũng muốn ăn giá đỗ!
Thẩm đại bảo: Vậy thì cho tôi bốn phần giá đỗ.
Đường Tiểu Bảo: A, lẩu gà lên rồi! Gọi thêm một chút rau nữa đi!
Đường Tiểu Bảo: Thịt bò ngon thật đó!
Đợi một lúc cũng không thấy đối phương nhắn lại, tôi mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thì bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Tôi còn đang buồn ngủ, cách cánh cửa la lớn: “Ai vậy?”
“Nhân viên giao lẩu đây.”
???
Tôi vội vàng mở cửa, liền thấy Thẩm Hiếu hai tay xách đầy đồ, tất cả đều là đồ ăn tươi ngon được đóng gói gọn gàng. Tôi vịn eo, mắt nhắm mắt mở theo đuôi anh vào nhà, anh quay người lại, thấy tôi đang vịn eo, ánh mắt thắng tắp:
“Eo em bị sao vậy?”
“Trên công trường phải ngồi xổm nhiều…”
Nghe xong anh thở dài: “Lưng không thẳng nổi thì đi nằm đi.”
“Vậy có vẻ không tốt lắm đâu?”
Tuy miệng nói không tốt, nhưng tôi vẫn đến ghế Sofa nằm hưởng thụ, ngắm Thẩm Hiếu bận rộn trong bếp. Một lát sau đồ ăn đã được bày biện ra tươm tất.
Một bàn đầy tràn đồ ăn, anh cầm một đôi đũa, đưa đồ ăn đến gần tôi, điệu bộ như muốn đút cho tôi ăn.
“Em nếm thử một chút.”
“Để em tự làm đi…”
Còn chưa dứt lời, Thẩm Hiếu đã đặt đôi đũa xuống bàn, “cạch” một tiếng thanh thúy.
“Lộ Mạn, yêu đương cùng anh miễn cưỡng như vậy ư?”