Lúc này, anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh. Trước mắt bỗng tối sầm lại — Thẩm Hiếu nhổm người dậy, chống tay ép tôi ở dưới, con ngươi nhàn nhạt nhìn tôi, không khí tràn đầy sự mập mờ: “Vậy cùng suy nghĩ đến tương lai của chúng ta đi.”
“Tương lai gì?”
Thấy bộ dạng giả vờ không hiểu của tôi, anh nheo mắt nguy hiểm: “Em xem, anh rời chuyến bay đến tháng sau, còn bây giờ chúng ta đi gặp cha mẹ, sau đó mở tiệc rượu, thuận tiện đi đăng ký kết hôn, rồi lại thuận tiện đi hưởng tuần trăng mật, em thấy có ổn không?”
“Em cảm thấy…” — Tôi vừa định trả lời thì bắt gặp ánh mắt anh xẹt qua vẻ khẩn trương, liền nảy ra tâm tư muốn trêu đùa — “Không có nghi thức gì cả, quá qua loa rồi!”
Thừa dịp anh còn đang sửng sốt, tôi chạy khỏi tay anh, giả bộ tức giận: “Lại nói, nếu như em đồng ý với anh, rồi trong hôn lễ anh lại cùng Tống Thước bỏ chạy thì em phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Hiếu nghiêm mặt trả lời: “Không có chuyện đó.”
“Sao lại không chứ?”
“Khi anh tám tuổi con bé mới ra đời, anh thay tã cho nó hơn một năm trời, từ đó đã không còn khả năng rồi.”
???
“Nói cho em biết cũng không sao.” — Thẩm Hiếu thở dài — “Tống Thước là con gái riêng của cha anh, sau này ông ấy cũng mặc kệ bọn họ, còn ly hôn với mẹ anh. Bọn anh nhỏ tuổi, bữa đói bữa no, cuối cùng mẹ anh quyết định dọn đến đối diện nhà con bé, đến tận khi anh lớn lên mới rời đi.”
“Tống Thước cùng mẹ con bé đều không có người thân, anh là anh trai, vẫn phải có một phần trách nhiệm với bọn họ…”
Tôi bị lượng thông tin quá lớn này đập cho choáng váng, không nói lên lời, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “Sao anh không nói sớm?”
Anh không đồng ý liếc tôi một cái: “Anh có thể đem chuyện Tống Thước là con riêng đi nói khắp nơi sao?”
“Đây là trách nhiệm của anh.”