Hai người này thông đồng với nhau từ khi nào thế?
Thấy lông mày của tôi sắp xoắn lại thành một đường, Khúc Nhược Khương vội vàng bước tới, choàng tay qua vai tôi:
“Sao thế, quan tâm cậu thích ăn gì cũng không được à?”
“Đó là tớ muốn nói cho cậu biết, không phải không có ai theo đuổi cậu. Đừng suốt ngày rầu rĩ như góa phụ nữa!”
“Tớ làm gì có ai theo đuổi chứ?”
Khúc Nhược Khương bĩu môi: “Vớ vẩn! Hội diễn văn nghệ hồi học đại học cậu biểu diễn một điệu múa cổ phong liền ‘một lần thành danh’, thư tình gửi đến ký túc xá chúng ta phải được cả một bao luôn ấy chứ!”
“Chính cậu chủ động xa lánh tất cả đàn ông ngoại trừ Chu Thiến! Cậu muốn độc thân đến khi mãn kinh luôn à?”
“Này… này… Cậu thật xấu xa!”
Sợ cô nàng tiếp tục luyên thuyên, tôi vội vàng chạy vào phòng làm việc. Thẩm Hiếu vẫn đang họp. Hình như cuộc họp đang bước vào giai đoạn thảo luận, anh ấy cũng không tán gẫu với tôi nữa mà cau chặt mày, cặp đồng tử nhàn nhạt rất nghiêm túc nhìn về phía trước, có vẻ đang trầm ngâm suy tư. Thấy anh đang bận, tôi cũng bật laptop lên bắt đầu làm việc của mình.
Kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó… Vì muốn được ở gần Chu Thiến, tôi đã từ bỏ học viện múa yêu thích, lại đăng ký vào trường đại học Chu Thiến chọn, học cùng khoa xây dựng với anh.
Khoa tôi chọn đếm đi đếm lại cũng chưa đến 30 nữ sinh. Bốn năm đó, tôi luôn là người giữ chỗ, thậm chí còn mua đồ ăn giúp bạn gái anh ta. Mới đầu tôi còn khóc suốt đêm, dần dần về sau cũng chết lặng với việc anh ta cứ chia tay rồi lại quay lại với vài người bạn gái.
Trên thực tế, tôi rất tỉnh táo, tôi luôn biết rằng chuyện mình làm sẽ chẳng đem lại kết quả gì cả.
Mở các bản vẽ CAD ra, lại quay ra nhìn Thẩm Hiếu một chút — người kia một tay ôm mặt, mày nhíu chặt, trầm giọng bàn bạc gì đó với cộng sự bên cạnh.
Phải nói rằng, người đàn ông này nghiêm túc làm việc cũng thật sự rất thích mắt.
Thật quyến rũ nha…
Đang mê mẩn, một tin nhắn âm thanh bất ngờ hiện lên ở điện thoại.
Chu Thiến: [Tiểu Mạn, có đó không?]
Tôi hơi lo lắng, liền thoát giao diện gọi video để nhắn lại.
“Có.”
Vội vàng trả lời rồi lại vội ấn trở lại giao diện video. Vừa mở lại, tôi liền nhìn thấy Thẩm Hiếu đang nhìn chằm chằm mình.
“Sao vậy?”
Khóe miệng tôi giật giật: “Không có chuyện gì, anh… anh không phải đang bận sao?”
“Cuộc họp kết thúc rồi, em…”
Anh dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng lại khựng lại trước ánh mắt của tôi: “Em có việc sao?”
“Ừm, tôi có chút việc.”
“Được rồi, vậy em bận việc đi.”
Nói xong, anh chủ động cúp điện thoại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa được đại xá, sau đó nhìn lại cuộc trò chuyện với Chu Thiến — một hàng dài các tin nhắn thoại và cuộc gọi nhỡ, tôi đành gọi cho anh ta.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng hơi mất kiên nhẫn: “Em đang bận gì vậy? Sao anh gọi máy lại báo bận?”
Tôi do dự một chút: “Em bận chút việc.”
Chu Thiến thở dài, giọng điệu dịu đi rất nhiều: “Anh muốn nhờ em chút việc, nếu em bận quá thì thôi vậy.”
“Không sao, anh nói đi.”
“Anh và Tiểu Thước đang xảy ra mâu thuẫn, sau khi về nhà mẹ đẻ, cô ấy lại không muốn quay lại…”
“A?”
Đối phương thở dài: “Anh cũng cảm thấy mình quá đáng… Cô ấy là con một, điều kiện cũng không tốt bằng anh, anh không nên đòi hỏi cô ấy nhiều như vậy.”
“Ừm, vậy giờ phải làm gì?”
“Không phải Apple mới phát hành iPhone 13 sao? Cô ấy là fan của Apple, anh tặng cô ấy một chiếc điện thoại coi như lời xin lỗi là được rồi chứ?”
Tôi không nghĩ vậy.
Nhưng tôi không nói ra suy nghĩ của mình mà thuận theo lời anh ta: “Anh mua thử xem?”
“Em có thể mua giúp anh hai chiếc được không? Anh nhớ có cửa hàng Apple ở tầng dưới văn phòng của em…”
“Ừ...”
“Nhờ em cả đó, tiểu Mạn.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi thở dài nhận tiền chuyển khoản, trong lòng vô cùng hối hận vì đã không dứt khoát từ chối anh ta.
Đến hiện tại, tôi cũng chẳng còn tình cảm gì với Chu Thiến.
Nhưng mà, dù không còn tình cảm, thói quen đồng ý lại vẫn còn đó.