Ban đêm 8h 15 phút
Tiêu Ngự đi vào phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự, gặp nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang bị bắt ngồi trên ghế, hai tay bị còng.
Liễu Đông, 37 tuổi, giám đốc công xưởng XXX, tình nghi thủ phạm của vụ án.
Bị bắt hắn vẫn rất thoải mái, không hề hoảng loạn.
Đối phương không có bất kỳ phản kháng, cũng không có ý định chạy trốn ra khỏi nơi ở.
giống như hắn sớm biết, cảnh sát nhất định sẽ bắt được hắn.
“Anh muốn gặp tôi?”
Tiêu Ngự đứng trước mặt Liễu Đông, lạnh lùng mở miệng.
“Đúng vậy”
Liễu Đông gật đầu “Tôi đã học qua học viện cảnh sát, vì một số lý do mà không thành cảnh sát, có lẽ ông trời cũng biết loại người như ta không thể thành cảnh sát”.
Hóa ra là vậy!
Không chắc thủ đoạn của hắn có vẻ rất thành thục, Tiêu Ngự nhấc mắt lên “Tại sao không chạy trốn?”
“Chạy không thoát”
Liễu Đông cười lắc đầu “ Khi kế hoạch của tôi bị phá, tôi liền biết mình nhất định sẽ chết, chỉ là không nghĩ đến người bắt được ta lại trẻ vậy”.
“Vẫn tốt, không mắc bệnh thần kinh”
“Đã thử”
Liễu Đông cười khổ, đưa ra đáp án
“Dù sao cũng là người vợ đã cùng giường với tôi bao nhiêu năm, không xuống tay được”.
Ánh mắt Tiêu Ngự phức tạp, rút ra bao thuốc.
Kiếp trước anh nghiện thuốc.
Kiếp này một điếu cũng chưa từng hút.
Tiêu Ngự mở hộp thuốc rút ra một điếu cho lên miệng mình, một điếu đặt vào miệng Liễu Đông, hắn châm thuốc.
“Cảm ơn”
Liễu Đông hít một hơi, gật đầu.
Nhắm mắt lại, hưởng thụ hương vị của khói thuốc.
“Khụ khụ”
Tiêu Ngự bị sặc, kiếp này đây là lần đầu tiên hắn hút thuốc, có chút không quen.
Nhưng vẫn từ từ hút, cảm nhận khói thuốc, tìm lại cảm giác của kiếp trước.
Không dám hút quá nhanh, sợ bị say thuốc.
“Có đáng không?”
Tiêu Ngự đặt ra câu hỏi.
“Thật khó nói”.
Liễu Đông thở ra làn khỏi thuốc “Đàn Ông a”
“Chắc chắn là không hối hận đi?”
Tiêu Ngự nhìn vào mắt Liễu Đông “Đã biết hối hận rồi à?”
“Uk” liễu Đông gật đầu,cười.
“Tôi sẽ giúp anh giành tài sản lại cho cha mẹ, con cái anh”
Tiêu Ngự thờ ơ“Vợ anh chắc chắn sẽ không giành được 1 xu”
Một người Đàn bà nɠɵạı ŧìиɦ, vẫn còn muốn lấy tài sản của chồng?
Muốn ăn cứt.
“Cảm ơn”
Mắt Liễu Đông sáng lên.
“Anh không có chạy trốn, đây là chuyện đương nhiên anh đạt được” Tiêu Ngự lắc đầu.
Anh rất rõ, lấy trí thông minh của Liễu Đông nếu muốn chạy trốn,
Trong thời gian ngắn là không thể bắt được, khó nói.
Cục hình sự không thể kết án, anh không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Như sau này có thể phá án thì cũng còn ý nghĩa gì…
“Vẫn còn muốn nói gì không?
Là người cảnh sát, Tiêu Ngự vĩnh viễn không đi đồng cảm với phạm nhân.
Không quan tâm có trăm nghìn lý do, không có lý do để phạm tội.
Không quan tâm là ai, kể cả là bản thân hắn.
Phạm tội phải bị trừng phạt.
Nếu không sao làm cảnh sát được?
“Hết rồi”
Liễu Đông nhổ ra đầu thuốc “Có một chút hối hận, là xin lỗi cha mẹ và các con”.
Tiêu Ngự quay người rời đi.
Đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Nhìn thấy bên ngoài sảnh toàn đồng nghiệp cảnh sát, ai ai cũng rạng rỡ.
Sự buồn tẻ trong lòng Tiêu Ngự vơi đi rất nhiều, khuôn mặt lộ ra nụ cười.
Đại đội trưởng, khuôn mặt cười tươi đưa tay ra, đập mạnh lên bả vai Tiêu Ngự.
“Giúp cậu viết báo cáo”
Triệu Trường Sơn cười nói “ Biểu hiện xuất sắc, thành tích xuất sắc có thể được thăng chức chuyển sang chính thức. Nhiều nhất là một tuần. Còn về việc cậu có nhận được bằng khen hạng 3 hay không, cần phải xem ý kiến cấp trên, nhưng ít nhất cậu cũng sẽ được một huy chương danh dự trong hệ thống cảnh sát, Thấy thế nào?”
Thủ đoạn mua chuộc thuộc hạ của ngươi, không được khéo léo cho lắm…Tiêu Ngự dở khóc dở cười.
Từ đây có thể nhận ra đại đôi trưởng là người ngay thẳng.
Làm việc dưới trướng người này sẽ rất thoải mái, không lo bị giở trò chơi đểu.
Ba đội phó, thầy hướng dẫn, và một nhóm đồng nghiệp tương lai đều đến chúc mừng.
4 thực tập sinh còn lại đang cười gượng gạo.
Không hâm mộ, không đố kị là nói dối.
Mọi người cùng đến đây thực tập, tại sao ngươi lại lợi hại thế.
Ò, người ta phá án rồi, lại còn là án gϊếŧ người, không vấn đề gì…
Án đã được phá, Tiêu Ngự về cơ bản không có việc gì cần tham gia nữa…
Cấp trên khen thưởng thế nào, phải đợi sau khi kết án..
Bất quá phòng hình sự có thưởng riêng cho Tiêu Ngự.
Ba ngày nghỉ phép.
Tiêu Ngự có chút kích động,
Không có ai hiểu rõ hơn anh, nghỉ phép đối với cảnh sát cũng là đãi ngộ hiếm có.
Nửa đêm đang ngủ một cuộc điện thoại cũng làm ngươi phải lập tức chạy đi hoàn thành chức nghiệp.
Đừng nói tan làm sớm, có khi còn tăng ca đến chết.
Thức đêm là nghiên cứu án là chuyện đương nhiên.
Ngươi còn nghĩ đến nghỉ phép?
Tỉnh, tỉnh lại đi, ngươi đừng ngủ mơ nữa, mơ sai rồi!
…………..
[Chúc mừng ký chủ phá án thành công vụ án mạng trong nhà kho]
[Phần thưởng, kỹ năng: Đôi mắt chim ưng]
Tiêu Ngự bước ra khỏi cục cảnh sát hình sự thì dừng lại.
Ánh mắt của anh biến đổi, có vẻ như lấp lánh sáng quắc.
Tiêu Ngự lập tức phát hiện tầm nhìn của anh không giống trước.
Thế giới dưới tầm mắt của anh cũng không giống như trước.
Có thể nhìn xa và xem nhiều chi tiết hơn,
Các vật thể có vẻ chuyện động chậm hơn trong mắt anh.
Tiêu Ngự cũng hiểu ra sự khác biệt giữa “Năng Lực” và “Kỹ Năng” của hệ thống.
Năng lực, ngấm đồng bộ hóa với cơ thể anh, sử dụng trực tiếp.
Kỹ năng, lại có thể đóng mở theo ý anh.
Nhắm mở mắt, “Đôi mắt chim ưng” biến mất.
Tiêu Ngự vui mừng cười.
Mây quang Trăng sáng, ánh sáng chiếu ngàn dặm.
Dưới ánh trăng, anh bước trên con đường về nhà…