Hôm sau, ở sở Nội Vụ.
Có một đôi “Tình nhân” mặc áo sơ mi trắng, xếp hàng, đăng ký, chụp ảnh, tuyên thệ… cho đến khi ra khỏi sở nội vụ.
Cầm giấy đăng ký kết hôn, Mộc Thanh Vũ và Tiêu Ngự ngơ ngác nhìn nhau, hai bên là phụ huynh hai nhà mặt tràn đầy vui mừng.
Nói ra ngươi có thể không tin, Chúng tôi đã kết hôn rồi!
Có cái gì đó nghẹn trong cổ họng, không biết có nên nôn ra không, dù sao giờ Tiêu Ngự đang rối bời.
Mộc Thanh Vũ ở bên cạnh cũng giống thế, Nhìn phụ huynh hai bên, như nhìn thấy quỷ.
Vốn dĩ cho rằng hôm qua phụ huynh hai bên chỉ nói vậy thôi, kết hôn cũng phải đợi qua vài ngày.
Ai ngờ là ngay ngày thứ hai.
Hộ khẩu của hai nhà đã chuẩn bị sẵn.
Đăng ký kết hôn trước, sau đó tổ chức tiệc cưới.
Nếu không hai đửa trẻ lại đánh chết cũng không đồng ý cưới.
Một người nói mới đi làm, không dễ xin nghỉ kết hôn.
Một người nói dạo gần đây kinh doanh bận, không có thời gian.
Nói không chừng qua vài ngày nữa Hôn lễ sẽ được tổ chức.
Cứ như vậy, đến ngày thứ hai.
Phụ huynh hai nhà đã tổ chức bữa tiệc 10 bàn trong nhà hàng, chiêu đãi bạn bè người thân.
Uống đến tối, Mộc Thanh Vũ và Tiêu Ngự say đến nỗi không biết đường về nhà.
Tỉnh lại đã là sáng sớm ngày tiếp theo.
Tiêu Ngự phát hiện cánh tay trái của mình biến mất,
Không, không phải biến mất.
Mà là cánh tay trái bị mất cảm giác.
Bởi vì có một người phụ nữ nằm trong lòng anh, gối đầu lên tay anh làm cánh tay bị tê liệt.
Chuyện gì thế này… Tiêu Ngự không nhịn được muốn hét lên.
Dọa sợ.
Đến lúc nhìn rõ người trong lòng là Mộc Thanh Vũ.
Lật mặt nàng ra xem kỹ lại lần nữa, Tiêu Ngự mới nhẹ nhõm.
Vấn may tối qua uống say nhưng anh không làm chuyện gì xấu.
Không biết trong lòng đang thấy may mắn hay là thất vọng.
Dù sao trong lòng Tiêu Ngự có chút phức tạp.
“Chị, chị… dậy đi” Tiêu Ngự lay người đẹp trong lòng”
“Đừng ồn ào!!
Mộc Thanh Vũ gắt nhẹ, thu mình vào trong lòng Tiêu Ngự, tiếp tục ngủ.
Tiêu Ngự:”.....”
Không làm người nữa phải không?
Hay là không coi mình là đàn ông?
Nếu không phải sắp không kịp giờ làm, tin hay không tin anh…
Nhắc đến đi làm, Tiêu Ngự không nhịn nữa, Cười như không cười uy hϊếp: “ Chị vẫn còn tiếp tục giả vờ, tin hay không tin tôi thực sự làm gì?”
Mộc Thanh Vũ “....”
Hai má ửng hồng, mở mắt ra.
Mái tóc dối bù, đôi mắt ngấn ngấn nước tràn đầy cảm giúc giận dữ vừa ấm ức.
Ánh mắt đó như muốn nói với Tiêu Ngự.
Đồ khốn nạn!
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, hãy thử kiểm tra lại lương tâm ngươi”.
Tiêu Ngự trắng mắt “ Là chị tự nằm trong lòng tôi, không phải tôi nằm trong lòng ngươi”.
“Có gì khác biệt sao?”
Khí chất lạnh lùng của Mộc Thanh Vũ lộ ra vẻ tao nhã không tì vết, tựa như tiên nữ trên trời,
Như thể đang lòng trong lòng Tiêu Ngự không phải nàng, nói rất có chí khí.
Tiêu Ngự há hốc mồm, không nói lên lời.
Tốt nhất không tranh luận với nữ giới.
Đây là kinh nghiệm của anh rút ra khi ở chung với mẹ hắn.
Tốt nhất ngươi nên im lặng.
Mộc Thanh Vũ khóe miệng cong cong, lạnh lùng quay lại, từ từ đứng lên…đi ra.
Đến lúc này Tiêu Ngự mới nhận ra, đây không phải là nhà anh, mà là nhà của Mộc Thanh Vũ.
Chính xác là biệt thự mà Mộc Thanh Vũ không thường ở.
Hôm nay, đã thành nhà tân hôn của họ.
Tiêu Ngự ngơ ngác, lắc lắc đầu, chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Mặc quần áo chạy ra khỏi phòng.
Mộc Thanh Vũ đang ngồi ở phòng khách uống cà phê.
“Chị, khi nào tôi về nói chuyện sau, tôi sắp muộn giờ làm rồi”
Tiêu Ngự đã sẵn sàng lao ra khỏi biệt thự.
Mộc thanh vũ bình tĩnh mở miệng “Lái xe của tôi đi, nếu không cậu chắc chắn sẽ muộn giờ”.
Tiêu Ngự dừng bước, do dự lúc, vẫn đến bên cạnh Mộc Thanh Vũ cầm chìa khóa, chạy đi.
Mới đến cục hình sự làm mới hôm, liền đi muộn, nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo.
Kết quả khi anh lái xe đến cục hình sự, đối mặt với ánh mắt kỳ quái của đồng nghiệp.
Tiêu Ngự vỗ trán, quên mất chức vụ của mình.
Cảnh sát a, lái một chiếc xe sang trọng đi làm?
Có phải mất hình ảnh cảnh sát không?
Qủa nhiên thế, vừa thay xong đồng phục cảnh sát, anh bị gọi vào phòng đại đội trưởng.
Triệu Trường Sơn bình tĩnh đối điện Tiêu Ngự đang vẻ mặt xấu hổ, lúng túng “Chuyện gì vậy, cậu không biết xe của cậu không hợp tiêu chuẩn sao? cho dù nhà cậu có tiền cũng nên chú ý ảnh hưởng, rất dễ xảy ra chuyện”.
Nghe giống mắng mỏi, nhưng thực tế lại là lời nói tốt, một loại bảo vệ, đem quan hệ lợi hại giải thích rõ ràng với Tiêu Ngự.
“Rất là xin lỗi đội trưởng”.
Tiêu Ngự giải thích “ Xe… không phải là của tôi, là của vợ tôi”.
Thủ tục chính thức, vợ hợp pháp, gọi Mộc Thanh Vũ là vợ cũng không sai đi.
“A?”
Triệu Trường Sơn đứng hình “cậu mới bao nhiêu tuổi, đã kết hôn rồi?”
“Hôm kia mới đi đăng ký” Tiêu Ngự cười.
“....”
Triệu Trường Sơn há hốc mồm, phảng phú như nói ngươi đang trêu đùa ta.
“Thực sự”
Tiêu Ngự cười khổ “Tối qua có mời vài người họ hàng đến chia vui, uống hơi quá chén, sáng nay chỉ có thể mượn xe vợ đi làm”.
“Kết hôn chuyện lớn như vậy sao không nói trước”
Mặt Triệu Trường Sơn không còn lạnh lùng, hắn cười nói.
“Vừa mới đến cục hình sự liền xin nghỉ kết hôn, không tốt”
Tiêu Ngự chỉ có thể giải thích vậy.
Trong lòng nghĩ: anh cho rằng tôi tình nguyện kết hôn sao, tôi cũng là bị bức ép.
“Chúc mừng”.
Triệu Trường Sơn cười xong, nghiêm mặt nói “Vốn dĩ tối qua định gọi điện thoại cho ngươi, may là không gọi”.
“A?” Tiêu Ngự mặt nghi hoặc.
“Cuộc sống của đội đã đến rồi”.
Lần này đến lượt Triệu Trường Sơn cười khổ.
“Cuộc Sống lớn”
Nghe đến đây trong lòng Tiêu Ngự loạn nhịp.
Cuộc sống lớn nghĩa là gì?
Là vụ án lớn!