“Dựa vào camera khu nhà nạn nhân, hành lang tòa nhà, trong khu dân cư….”
“Nghi phạm dời nhà lúc 10h39 tối ngày 18/2, đến nhà nạn nhân vào lúc 11h05… nghi phạm bị cảnh sát bắt giữ vào khoảng 8h35 sáng ngày 20/2, tổng thời gian là 33h56 phút…”
“Chưa đầy 34 giờ, nói chính xác từ khi nghi phạm ở nhà nạn nhân gây án đến lúc vị chúng ta bắt giữ là trên dưới 33 giờ, là sợ cho dù 3 người nhà nạn nhân nằm bất động để nghi phạm ra tay, cho đến khi chết…”
“Sẽ mất thời gian cởi bỏ quần áo nạn nhân, mất thời gian để nạn nhân chảy máu ra, sẽ mất thời gian lâu nữa để để lại bộ da người hoàn chỉnh, cắt thịt, mài xương…. đóng thịt vào tường. Với các công cụ tại hiện trường gây án, ngay cả người bán thịt chuyên nghiệp cũng không làm được vậy.”
Trong phòng họp, Tiêu Ngự nhìn những người ở đó “33 giờ chắc chắn không đủ”.
Đừng nói là rút da hay làm cái gì khác.
Phải mất rất nhiều thời gian để hút máu ra.
Xương người rất cứng.
Muốn lấy một bộ xương người hoàn chỉnh lại nghiền thành bột.
Nếu không có dụng cụ chuyên dụng, biết phải mất bao lâu thời gian không?
Hơn nữa, có 3 nạn nhân.
Mất bao lâu để xử lý xác của ba người này?
Nếu không có dụng cụ chuyên dụng, phải dùng các đồ vật có sẵn tại hiện trường, nghĩ chỉ cần 33 giờ làm xong?
Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy!
Tuy nhiên, lần này thời gian, là manh mối chính của vụ án.
Đã bị người xử lý hồ sơ vụ án bỏ qua.
Không, bị bỏ qua bởi tất cả mọi người.
Bao gồm Triệu Trường Sơn, tất cả mọi người ở đó đều sắc mặt không tốt.
Thông qua phân tích của Tiêu Ngự kết hợp với kết quả của máy sinh trắc, họ xác định nghi phạm có khả năng lớn vô tội.
Họ đã bắt nhầm người!
Ngay lập lức Tiêu Ngự đi theo Triệu Trường Sơn, đến văn phòng thành phố.
Vụ án hiện do văn phòng thành phố xử lý, đội hình sự chỉ phối hợp điều tra.
Đồng thời một đội đặc nhiệm được thành lập, để điều tra sự việc.
Nếu phát hiện ra manh mối quan trọng như vậy, phải lập tức báo cáo.
Triệu Trường Sơn gọi điện báo cáo với lãnh đội văn phòng thành phố.
Lãnh đạo yêu cầu anh ta dẫn Tiêu Ngự đến gặp….
Khi ở ngoài tòa nhà văn phòng Thành phố, Triệu Trường Sơn cảnh cáo Tiêu Ngự “khi gặp lãnh đạo lớn, không cần tôi phải dạy cậu làm gì đúng không?”
“Uk” Tiêu Ngự gật đầu.
Không phải kiếp trước anh chưa từng tiếp xúc với các quan chức lớn.
Anh vẫn nhớ lúc đầu anh là thực tập sinh ở đồn cảnh sát.
Sau đó anh được điều động về đội hình sự, về binh chủng, sau đó về tỉnh đoàn.
Đến hình bộ tỉnh….
Vào văn phòng thành phố.
Triệu Trường Sơn loại đại đội trưởng như thế này, lập tức biến thành Lão đệ.
Khi hai người được dẫn vào phòng họp lớn.
Nhìn liếc qua, Tiêu Ngự sững người miệng co lại.
Có hơn hai mươi cảnh sát ngồi trong phòng họp,
Có 5 người mặc áo sơ mi trắng.
Áo sơ mi trắng nghĩa là gì?
Thanh tra!
Cảnh sát vài năm mới thăng cấp 1 lần.
Một cảnh sát có thể thăng cấp bậc hàm miễn là ngày thường không phạm sai lầm.
Ví dụ, một cảnh sát, giám đốc, thanh tra…
Từ sĩ quan cảnh sát đến giám đốc, 3 năm thăng cấp 1 lần.
Thanh tra thăng cấp lên, cần 4 năm một lần.
Thanh tra thăng cấp là cả chức vụ lẫn quân hàm đều tăng.
Một số sĩ quan cảnh sát làm việc hết đời, đạt được quân hàm 1 là cao nhất.
Nếu ngươi muốn thăng cấp làm Thanh tra, ngươi phải bắt đầu ở vị trí trên cụ…
“Tiểu Triệu đến rồi à?”
Khi Tiêu Ngự và Triệu trương sơn bước vào, ngồi trên đầu vài vị Thanh tra, một vị mặc áo sơ mi trắng cười nói. “Ngồi đi”
“Chào nghiêm”
Tiêu Ngự và Triệu Trường Sơn giơ tay chào các vị lãnh đạo.
Vào vị trí, ngồi thằng lưng.
Tiêu Ngự đương nhiên phát hiện mọi ánh mắt đang đổ vào anh.
Có hiễu kỳ, dò xét, nghi hoặc, kỳ lạ khó hiểu.
“Cậu là Tiêu Ngự?”
Một vị Thanh tra khác nhìn Tiêu Ngự mở miệng nói
“Vâng” Tiêu Ngự đứng dậy duỗi thẳng lưng.
“Đừng căng thẳng”
Vị thanh tra cười nói “Tại sao phát hiện ra thời gian không khớp vậy?”
Trước khi Tiêu Ngự và Triệu Trường Sơn đến.
Họ đã phân tích qua hồ sơ vụ án,
Không sai, thời gian không khớp.
Đây là bất cẩn lớn.
Manh mối lớn như thế, tự nhiên lại do một cảnh sát thực tập phát hiện ra.
Bọn họ một đội hình sự già có mặt mũi không?
Đây là bị tát vào mặt, đau!
Mọi người đều hiếu kỳ, muốn gặp tên tiểu tử này.
Ngươi sao mà lợi hại vậy?
“Hồ sơ rất chi tiết, nhưng người lập hồ sơ có quan điểm cá nhân quá mạnh, xem trọng đến chứng cứ và quá trình”
Tiêu Ngự mặt nghiêm khắc “ Vì vậy sẽ gây ra hiểu lầm, làm các nhà điều tra bỏ qua sự quan trọng cửa thời gian, và có một nghi ngờ lớn…”
“Có gì đáng ngờ?”
Lại một vị thanh tra hỏi.
“Lẽ não không ai nghĩ đến, phải có tâm lý như thế nào, sau khi gây ra vụ án biếи ŧɦái như vậy,có mấy người có thể ở lại hiện trường gây án ngủ”.
Tiêu Ngự vẻ mặt kỳ quái “Nghi phạm, là đợi chúng ta đến bắt?”
Đạo lý đơn giản như vậy.
Là chưa nghĩ đến, hay là các ngươi quá sơ ý?