Trong nhà nạn nhân,
“Manh mối bị đứt”
Tiêu Ngự nhìn bức tranh huyết nhục trên tường,anh bình tĩnh nói “Hung thủ rất thông minh, Chắc hẳn hắn đã lên kế hoạch rất lâu, làm thế nào đột nhập nhà nạn nhân gây án, thu dọn hiện trường rồi thoát ra. rất khó có thể tìm được manh mối ở đây”.’
Toàn bộ đội đặc nhiệm nhìn chằm chằm Tiêu Ngự,
Mặc dù mới hôm nay mới gặp Tiêu Ngự,
Nhưng vị cảnh sát thực tập này đem đến cho họ cảm giác chỉ có hai chữ:Biếи ŧɦái!
Năng lực phá án mạnh mẽ, năng lực tư duy như thiên mã.
Làm cho mấy người bọn họ có chỗ khó tiếp nhận.
Vì vậy thân làm nhóm trưởng nhóm đặc nhiệm, Ngưu Minh giành chút thời gian lên mạng tìm hiểu hồ sơ của Tiêu Ngự.
Không xem không sao, xem rồi lại không còn gì để nói.
Hóa ra người ta ở Học viện cảnh sát là loại ưu tú độc nhất, ưu tú đến mức làm người khác nổi da đầu.
Tóp đầu của học viện, máy bay chiến đầu trong các tóp đầu.
Đợi Ngưu Minh đem hồ sơ của Tiêu Ngự cho mọi người xem, mọi người đều bừng tỉnh ngộ.
Hóa ra là như thế!
Ngưu Minh đưa ra một quyết định, để Tiêu Ngự làm chỉ huy tạm thời, mọi người phối hợp.
Chuyện này có vấn đề gì không?
Đương nhiên không.
Các ngươi điều tra hai hôm, đến sợi lông cũng không tìm ra.
Người ta mới đến có nửa ngày, đã tìm ra một manh mối lớn.
Mặc dù manh mối bị đứt, nhưng bản lãnh vẫn hơn các ngươi mạnh.
Hệ thóng cảnh sát là như vậy.
Khi phá án, không phân tuổi tác, cấp bậc, quân hàm.
Chỉ cần có bản lĩnh, không đủ bản lĩnh thì nghe chỉ huy, hiện thực là thế.
Án được phá, mọi người đều được thưởng.
Tiêu Ngự có công đầu, mọi người đều có thịt cá ăn.
Không phá được án, mọi người đều gặp nạn, ai cũng không thoát được.
“Điều tra manh mối, điều tra các chi tiết nhỏ, đưa ra suy đoán táo bạo”
Tiêu ngự mắt dời bức tranh huyết nhục trên tường nhìn mọi người nói “Đây chưa chắc là sự thật, cần xác minh”
Mọi người gật đầu, đều là lão hình sự, đạo lý này họ đều hiểu.
“Mặc dù manh mối bị đứt, nhưng có thể điều tra từ hướng khác”
Tiêu Ngự nhíu mày “Trước mắt Thẩm vấn nghi phạm”
Tại sao phỏng vấn nghi phạm?
Hung thủ làm nhiều như vậy chỉ để Nghi phạm “gánh tội” chịu trách nhiệm thay.
Người bình thường, có bao nhiêu người rảnh dỗi đi hãm hại người khác.
Là thủ hận? là trả thù? hay là vì cái gì khác?
Tiêu Ngự nghĩ đều không phải.
Từ nghi phạm bị oan uổng này, chắc chắn thể tìm ra manh mối.
Nếu anh ta và hung thủ có thù hận, thì hung thủ phải ra tay với anh ta mới đúng?
Lấy thủ đoạn tàn ác của hung thủ, tại sao lại tha cho nghi phạm?
Vậy sao phải phiền toái vậy?
Thẩm vấn là lấy ngựa chết chữa thành ngựa què, một tia hi vọng không buông ta.
Các thành viên khác về chi đội đợi lệnh, Tiêu Ngự và Ngưu Minh đến thẳng trại giam.
………..
Trải qua các thủ tục.
Tiêu Ngự gặp được Nghi phạm của vụ án này.
Người trung bình, dáng người phổ phông, miễn cưỡng được xem là một thanh niên trẻ.
Trong trang phục nhà tù, cả người anh ta chán nản, chán chường, tuyệt vọng.
Hà Hiểu, 29 tuổi, người thành phố này, nhân viên công ty tư nhân…
Mặc dù biết anh ta có khả năng lớn vô tội rồi, tại sao không thả anh ta ra?
Chuyện này có mâu thuẫn.
Đầu tiên đối phương chính xác là nghi phạm lớn nhất, tìm thấy ngủ ở hiện trường, các manh mối đều chỉ đến anh ta.
Chỉ có vài điểm không thể thể anh ta ra.
Nếu nghi phạm bị oan, anh ta có thể yêu cầu nhà nước bồi thường, hệ thống cánh sát sẽ khôi phục danh tiếng cho anh ta.
Bị đen đủi?
Thực tế đen đủi, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo ngươi dính vào vụ án.
Đấy là hiện tại, còn quá khứ.
Nếu gặp phải những kẻ điều tra cẩu thả, ngươi đã bị trực tiếp dẫn đi bắn.
“Tôi bị oan”
Đối diện hai cảnh sát, Hà Hiểu hét lên với cặp mắt đỏ ngầu.
“Vâng, tôi biết”
Tiêu Ngự thờ ơ, gật đầu.
Một lời của Tiêu Ngự làm Hà Hiểu không nói được gì nữa,
Một lúc sau, Hà Hiểu kích động, lòng nghĩ: lẽ nào cảnh sát đã bắt được hung thủ thực sự.
Nhưng hai vị cánh sát trước mặt không nói gì nữa.
Anh ta kích động.
Bọn họ nói chuyện chỉ nói một nửa, có phải là con người không?
Tiêu Ngự không nói gì nữa, đứng quan sát Hà Hiểu.
Nhìn biểu hiện của Hà Hiểu và các thần thái nhỏ nhặt.
Thực tế có một số sự thật không thể che dấu trong biểu cảm.
Biểu cảm của con người, đến từ tự nhiên.
Ví dụ, sự ngạc nhiên không lâu quá 1 giây, nhìn xuống nghĩ là ghi nhớ, mắt nhìn lên là đang bịa một câu chuyện, ánh mắt rung lên vô thức không phải là nói dối cũng là lòng dối.
Mọi người thường chớp mắt từ 5-8 lần trong một phút. Nếu tuần suất quá cao là có sự bất thường.
Khi nói dối nhịp tim thường nhanh, mặt đỏ, có đôi khi ngứa mũi, sẽ đưa tay lên gãi mũi.
Một người thực sự tức giận, cho dù là Biểu cảm hay lời nói đều giống nhau.
Nếu lời nói và biểu cảm không đồng nhất, là đang diễn…
Những thứ này ở học viện cảnh sát có giáo sư chuyên môn dạy, gọi là tâm lý học “Biểu cảm nhỏ”
Quan sát 2 phút, Tiêu Ngự đã các định.
Hà Hiểu trước mắt thực sự đã gặp vận đen.
Anh ta vô tội.
Nhưng mà, Tiêu Ngự phát hiện ra điểm không đúng.
Nghi phạm có đôi tay rất ổn đinh.
Ổn định đến mức cho dù anh ta tuyệt vọng, phẫn nộ, kích động đôi tay đều giữ nguyên.
Chuyện này không khoa học.
Phải biết rằng khi con người thay đổi trạng thái cảm xúc tâm lý, cơ thể sẽ tự nhiên phản ứng, có các động tác vô thức.
Ví dụ như, có người tức giận sẽ nắm tay thành nắm đấm, khi kích động sẽ xoa tay, vui vẻ sẽ khoa chân múa tay.
Hà Hiểu trước mặt, không có bất cứ động tác tay chân nào.
Rất không đúng!