“Sao vậy?”
Thấy Mộc Thanh Vũ đỏ mặt nhìn mình, Tiêu Ngự nghi hoặc.
Mặc dù nàng là loại người ở trên giường anh cũng không nỡ ra tay.
Nhưng giờ ánh mắt nàng nhìn anh, như có ý đồ.
Nam nhân ở bên ngoài, nhất định phải biết giữ mình.
Trọng điểm, không thể để nữ nhân thèm khát cơ thể mình.
“Không có gì”
Đè xuống cảm xúc trong lòng, Mộc Thanh Vũ biểu cảm lãnh đạm, lời nói lạnh lùng, Nhưng lời nói ra lại bán đứng nàng “Đi ngủ đi”.
Nói xong, đứng dậy đi lên tầng hai của biệt thự.
Nàng làm sao vậy, không giống đến tháng? Tiêu Ngự chau mày.
Cảm thấy trạng thái của nàng kỳ quái.
Đi theo nàng lên tầng 2, Tiêu Ngự hỏi “Chị, tối nay tôi ngủ ở đâu?”
Lần trước uống say ngủ cùng nhau.
Giờ tỉnh, cho dù anh tình nguyện, Mộc Thanh Vũ cũng không tình nguyện.
“Phòng rất nhiều”
Mộc Thanh Vũ nội tâm run rẩy, không khống chế được vẻ mặt, gương mặt trắng nõn xuất hiện biến hóa “Trước tiên qua phòng tôi tắm rửa đi”
“OH”
Tiêu Ngự không nghĩ nhiều, đi theo nàng vào phòng, đến phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước tắm, trong lòng nàng hoảng loạn, suy nghĩ rối bời, mặt biến hồng.
Đứng lên cầm hôm nay đi mua sắm cùng mẹ và mẹ chồng, quần áo ngủ của Tiêu Ngự.
Đi đến cửa phòng tắm, đang do dự có nên gõ cửa.
Kết quả…
“Chị, tôi có vẻ không có quần áo thay”
Nghe thấy Tiêu Ngự nói, nàng thở ra, nói “Mua cho cậu rồi”
“Cảm ơn”
Mở cửa, Tiêu Ngự cầm lấy quần áo.
Tắm xong, cơ thể thư giãn không ít.
Đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Mộc Thanh Vũ đang ngồi trên giường nhìn máy tính.
“Nhìn gì vậy” Tiêu Ngự thuận tiện hỏi.
“Bảng biểu của công ty” Mộc Thanh Vũ bỏ xuống máy tính.
“Tôi phải đi ngủ rồi” Tiêu Ngự đi ra khỏi phòng.
Nhìn theo thân ảnh Tiêu Ngự, lòng nàng nhẹ xuống.
Nàng sợ nhất Tiêu Ngự đòi ở lại ngủ, lúc đấy nàng không biết làm thế nào.
Nhưng lo lắng qua đi, lòng nàng lại có chút mất mát.
Tự bản thân mình bị sao vậy?... nàng nhắm mắt.
…………
Tiêu Ngự tìm được một gian phòng khác, chuẩn bị ngủ.
Anh là không biết nỗi lòng của Mộc Thanh Vũ,
Bởi vì đã mệt, nằm xuống là ngủ đến sáng.
Mở mắt ra, ánh sáng ban mai đã tràn vào phòng.
Mỗi ngày dậy sớm, Tiêu Ngự đều cảm ơn ông trời cho một ngày đẹp.
Từ ngày xuyên không, mỗi ngày anh đều trân trọng.
Một chuyện phiền toái xuất hiện, làm sao rửa mặt?
Tiêu Ngự đau đầu, đi ra ngoài phòng.
Đúng trước phòng ngủ một lúc, do dự, anh đẩy cửa bước vào.
Thật đúng lúc, Mộc Thanh Vũ cũng mới tỉnh dậy.
Nàng đang lười biếng duỗi lưng, đẩy nhẹ chăn bông xuống, lộ ra thân thể bao vây bởi bộ quần áo ngủ.
Mái tóc lộn xộn đang xỏa tung, đôi mắt biếng nhác, lại còn đang dùng tay che cái miệng nhỏ, ngáp một cái.
Tiêu Ngự kinh ngạc nhìn nàng.
Cô gái xinh đẹp, kiểu diễm.
Mộc Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Tiêu Ngự, khuôn mặt hàn sương.
Tức giận rồi, loại này không dễ dỗ.
“Oh”
“Chị, tôi cần tắm rửa” Tiêu Ngự cười.
“ph”
Mộc Thanh Vũ gật đầu “đi đi”
Thì ra là nàng hiểu lầm, em trai không phải đang nhìn trộm nàng.
Đợi Tiêu Ngự rửa mặt xong.
Anh nghiên cứu lúc, hôm nay phải đi mua một vài vật dụng cá nhân, cứ như thế này không được.
Đi đến phòng khách, phát hiện giờ vẫn sớm, bụng có chút đói. anh đi đến bếp nấu một nồi cháo và trứng bắc thảo.
Bê cháo ra đúng lúc Mộc Thanh Vũ đi ra phòng khách.
“Cùng ăn sáng” Tiêu Ngự dang tay mời, bắt đầu ăn.
Mộc Thanh Vũ nhìn nồi cháo trứng bách thảo trên bàn.
Từ khi tiếp nhận công ty của cha, nàng hiếm khi ăn sáng.
Đưa từng thìa cháo lên miệng, đi xuống dạ dày, dạ dày trở lên ấm áp.
Mắt nàng sáng lên, bất giác trở lên dịu dàng.
Phát hiện chị đang nhìn mình, Tiêu Ngự cũng nhìn qua.
Mộc Thanh Vũ cúi thấp đầu xuống.
Nhất là cái cái cúi đầu dịu dàng kia, như là đóa sen nước lung lay trong gió.
Ra khỏi biệt thự, trong đầu Tiêu Ngự đầy câu hỏi
Từ tối hôm qua anh đã phát hiện Mộc Thanh Vũ thay đổi, không còn lạnh lùng.
Hình dung thế nào nhỉ?
Nàng đột nhiên biến thành một chú cừu nhỏ.
Mọi người đều biết.
Con cừu nhỏ yếu đuối là loại động vật nguy hiểm nhất.
…………….
Tiêu Ngự bắt xe đi đến đội hình sự.
Ở đội hình sự không cần chấm công, chuyện anh tạm thời được điều sang đội đặc nhiệm không phải bí mật.
Đến đội hình sự, Ngưu Minh mọi người cũng lần lượt tới.
Mọi người đi đến tiểu khu nhà nạn nhân, bắt đầu điều tra các nghi phạm mới.
Đầu tiên, cô gái trẻ bị loại trừ.
Thứ hai chú trung niên cũng bị loại.
Cuối cùng, thanh niên công nhân công ty môi trường cũng bị loại trừ.
Như vậy là, hung thủ gây án một mình.
Vậy hung khí được mang vào như thế nào?
Buổi chiều, ngồi trong nhà nạn nhân.
Tiêu ngự nhìn bức họa huyết nhục trên tường.
Tại sao cứ bắt tôi phải dùng phải dùng phương pháp không chính thống tìm mày?
Tiêu Ngự ngẩng đầu, hai gò má tuấn tú dần lạnh nhạt, ánh mắt tóe lên ánh nhìn lạnh lẽo thấu xương.
Não Tiêu Ngự tiến vào trạng thái truyền tải cấp độ cao.
Ví dụ… tôi là hung thủ.