Trong nháy mắt, Tiêu Ngự tiền vào trạng thái mô phỏng tâm lý tội phạm.
“Nếu tôi là hung thủ, tôi lên kế hoạch vụ án gϊếŧ người này, cần những bước đi gì?”
“Tạo bị kế hoạch hoàn hảo, chuẩn bị hung khí, làm quen với khu nhà nạn nhân, tính toán thời gian hoàn hảo, nên kế hoạch hãm hại Hà Hiểu… cần ít nhất 3 ngày đến 1 tuần. Nghiên cứu địa hình, không thể thiếu bước này, cũng là bước tốn thời gian nhất”.
“Đợi đã, vậy tôi làm sao biết được số điện thoại của Hà Hiểu, mô phỏng giọng nói của nữ nạn nhân, gửi đi tin nhắn kia?”
“Bởi vì tôi rất quen thuộc gia đình nạn nhân và Hà Hiểu, tôi có quan hệ gì với họ?”
“Bạn học, đồng nghiệp…Không đúng, loại manh mối này quá rõ ràng, tôi mới không để lại manh mối rõ ràng thế.”
“Vậy tôi tại sao lại gửi đi tin nhắn đấy, chỉ để thu hút nghi phạm? hay còn mục đích khác?”
“Hóa ra như vậy…tin nhắn không chỉ để dụ Hà Hiểu, cũng là để đánh lạc hướng cảnh sát, cho dù cảnh sát nghi ngờ người khác, cũng sẽ hướng đến sự quen thuộc của Hà Hiểu và gia đình nạn nhân, mũi tên trúng hai đích, kế hoạch tốt.”
“Vậy tôi tàn nhẫn sát hại gia đình nạn nhân, giá họa cho Hà Hiểu, vì lý do gì?”
“Thông qua sự điều tra của cảnh sát, bất kể gia đình nạn nhân hay là nghi phạm Hà Hiều, trong quá khứ đều chưa từng đắc tội ai, đừng nói đến loại cừu hận có thể gϊếŧ cả nhà, lọc xương đóng thịt lên tường”.
“Đơn thuần là tâm lý biếи ŧɦái, tuyệt đối không phải”.
“Tôi bình tĩnh như vậy, có thể bày ra một cái bãy hoàn hảo, có thể bĩnh tĩnh quét sạch mọi dấu vết tôi ác, Loại tâm tư, loại bình tĩnh này, tôi không cho vào mắt cách làm của những tên biếи ŧɦái. giống như trẻ con chơi đùa, cấp bậc quá thấp.. vậy tôi hết lần này đến lần khác làm ra chuyện này, là vì sao?”
“Nghĩ không thông, tôi tuyệt đối không phải là loại người đó, con đường này đi không ra”.
“Tự nhiên không đi được, vậy bắt đầu từ công cụ gây án..”
“Công cụ gϊếŧ người, công cụ lọc da, công cụ mài xương thành bột, công cụ đóng lên tường….mặc dù các công cụ trong nhà nạn nhân chính xác có thể thực hiện được, nhưng trong 33h không thể hoàn thành được, vậy còn công cụ nào khác?”
“Như vậy công cụ rất nặng”
“Khi tôi gϊếŧ người, mài xương, vẽ tranh… sẽ dùng đến rất nhiều sức lực, làm sao vác chúng đi, để lại sẽ bị cảnh sát phát hiện”
“Không, tôi mới không cần đem chúng đi, chỉ cần cất vào một chỗ cảnh sát không để ý tới, địa điểm bị xem nhẹ là được.”
“Hố rác của khu nhà, không, đem chúng ra ngoài rất dễ bị phát hiện”.
“Thuê nhà trong khu nhà, không, như thế sẽ lưu lại thân phận”
“hoặc là… đều không đúng, những nơi này đều dễ bị phát hiện”.
“Vậy là địa điểm nào…”
Mắt Tiêu Ngự đột nhiên sáng lên.
Giống như bắt được cái gì, nhưng vẫn chưa thông thấu.
Đột nhiên, trên mặt hắn lộ ra nét cười quỷ dị.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Thế ngọa hổ tàng long.
Tiêu Ngự ngẩng đầu, nhìn về phía sảnh trần nhà.
Các thành viên của đội đặc nhiệm bắt đầu hành động, lật tung các sàn nhà, thậm chí nhà tắm, kho chứa đồ, kể cả sàn nhà cũng bị lật lên một lần nữa.
Không!
Không tìm thấy gì hết!
Tiêu Ngự nhìn lên mặt đất, giậm chân, khóe miệng nhếch lên.
Nền nhà nạn nhân bị nâng lên từng mảng,
Cho đến khi sàn của nóc nhà cũng bị nâng lên.
Từng loại công cụ, dụng cụ giải phẫu… lộ ra trước mặt mọi người.
Người không hiểu xây nhà sẽ hỏi, sàn nhà không phải dính đất sao?
Một số sàn nhà, chẳng hạn như sàn gỗ nguyên tấm, cần được lắp đặt khung gỗ bên dưới trước khi lắp đặt sàn gỗ lên.
Một là để chống nóng hai là cách ẩm.
Hai là cố định mặt sàn, ngăn nứt.
Mặc dù không gian không lớn, độ cao thấp, nhưng vẫn đủ để vứt một số đồ.
Công cụ gây án, đã tìm được rồi.
Khi đưa hết hung khí, dụng cụ gϊếŧ người ra ngoài, các bác sỹ pháp y cung tới ngay để kiểm tra xem có lưu lại dấu vân tay không.
Kết quả của cuộc điều tra làm sắc mặt Tiêu Ngự tái nhợt.
Các thành viên của đội đặc nhiệm chết lặng không thể tin được.
Trên hung khí không chỉ có dấu vân tay.
Lại còn chỉ có dấu vân tay của Hà Hiểu.
Ngươi có tin được không?
Tại sao lại có dấu vân tay của Hà Hiểu trên đó?
Bằng các chỉ dẫn tổng thể, điều tra và suy luận.
Hà Hiểu không có khả năng phạm tội.
Chỉ cần nhìn thời gian là biết, 33h tuyệt đối không thể gây ra vụ án như này.
Không đủ thời gian!
Đó có phải là một cái bẫy của kẻ sát nhân?
Hay đó là một vở kịch?
Kẻ sát nhân đoán ra cảnh sát sẽ tìm ra hung khí, cố tình đẻ lại dấu vân tay của Hà Hiểu lên đó để chọc tức cảnh sát.
Hắn, tát mạnh vào mặt chúng ta à?
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đội đặc nhiệm cảm thấy phẫn nộ.
Họ có cảm giác là trí thông minh của họ bị hạ xuống mặt đát.
Tại thời điểm này.
“Không đúng, không nên như vậy”.
Tiêu Ngự vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, lành lùng nhìn vào các hung khí “Không phải là kẻ sát đang đùa chúng ta, mà là chúng ta rơi vào hiểu lầm, bỏ qua một khả năng”.
“Khả năng gì?”
Mọi Người kinh ngạc nhìn Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự hít sâu, mở miệng lạnh lùng nói từng câu từng chữ
“Ai nói rằng người ít khả năng nhất liền không phải là hung thủ”