Ngày hôm sau, một đoàn chuyên gia bác sĩ tâm thần đến, kiểm tra cho Hà Hiểu.
Xác nhận, bệnh tâm thần đa nhân cách.
Ngay sau đó, cảnh sát thông báo đã phá xong vụ thảm án gϊếŧ người phân xác.
Vòng một vòng, cuối cùng lại hung thủ vẫn là nghi phạm ban đầu.
Trên đường về cục hình sự.
Tiêu Ngự chán nản nghĩ, trách anh sao?
Nếu không phát hiện ra thời gian không khớp, cũng không dẫn đến những chuyện phiền phức này.
Nhưng cho dù không phát hiện, Hà Hiểu cũng sẽ tìm cách để cảnh sát chú ý đến.
Làm cho người ta không nghĩ đến là, Trong một người lại có hai linh hồn.
Còn trắc nhiệm nói dối, ai nghĩ đến chứng cứ này cũng bị nghi phạm lợi dụng.
Về đến đội hình sự, Tiêu Ngự được gọi đến phòng họp.
“Người hùng của chúng ta đã trở về”
Triệu Trường Sơn cười nói “Tiểu tử, cậu lần này lặp công lớn”
Vụ việc được giải quyết xong và nhanh chóng lan truyền trong giới cảnh sát.
Hơn nữa, nó được phá bởi một thực tập sinh.
Tên của Tiêu Ngự đã lan rộng khắp hệ thống.
Vui nhất vẫn là đọi điều tra hình sự.
Vụ án phát sinh ở khu vực họ quản lý, nếu không phá được án, cả đội sẽ gặp hạn.
Anh làm như thế này, sau này đầu hắn sẽ to… Tiêu Ngự đau răng.
Lập công lớn không đáng sợ.
Đáng sợ là công trạng quá lớn, không phù hợp với thân phận, dễ gây lên đố kị.
Tiêu Ngự giờ vẫn là cảnh sát thực tập, quyết định chuyển chính thức vẫn chưa xuống.
Liên tiếp phá các đại án, chuyện này các cảnh sát lão làng sẽ nghĩ thế nào, lãnh đạo cấp trên sẽ nghĩ như thế nào.
Khi người năng lực quá cao, sẽ làm những người khác trở lành kém cỏi, chỉ những chuyện nhỏ cũng đắc tội người khác.
“Quyết định chính thức đã có”
Triệu Trường Sơn như hiểu được lòng Tiêu Ngự, lấy ra quyết định chuyển chính thức…và một huy hiệu.
Tiêu Ngự mắt thẳng tắp.
Chuyển chính thức anh không có ngạc nhiên.
Bất ngờ là trên huy hiệu có hai ngôi sao.
Cảnh sát cấp 1.
Cảnh sát thực tập đổi sang chính thức, huy hiệu cũng chỉ có 4 sao, cảnh sát cấp 2.
Tình hình như thế nào?
“Huân chương hạng 3 của cậu cũng đã tới rồi”
Triệu Trường Sơn lấy ra một hộp đỏ và bằng danh dự, đưa cho Tiêu Ngự vẫn đang sững sờ.
Vụ án trong nhà kho đã kết thúc rồi sao?
Anh ta làm như vậy, đầu anh càng ngày càng to…Tiêu Ngự nhận hộp đỏ, từ từ mở ra.
Một huy vương vàng nằm trong đó.
Không phải bằng vàng, huân chương hạng 3 làm bằng đồng.
Hạng nhất, vàng nguyên chất.
Hạng hai, bạc nguyên chất.
Hạng ba, đồng nguyên chất.
Bằng khen công lao không liên đến chất liệu huy chương.
Đây là quốc gia công nhận công lao đóng góp cá nhân của ngươi.
Có công thì việc thăng cấp hàm là đương nhiên.
Từ hôm nay,
Tiêu Ngự trở thành một cảnh sát nhân dân chính thức.
“Đây chỉ là của vụ án mạng nhà kho”
Triệu Trường Sơn vỗ vai Tiêu Ngự vẻ mặt nghiêm túc
“Công lao của vụ thảm án phân xác quá lớn, vụ án kết án xong ít nhất cũng là công lao hạng 3, thậm chí hạng 2”
Vẻ mặt Tiêu Ngự bình tĩnh, đúng như hắn suy đoán.
Mỗi năm có bao nhiêu vụ án lớn xảy ra?
Vụ án lớn như vậy được giải quyết, huân chương hạng 3 là bình thường.
Sau khi vụ án kết thúc, công trạng của Tiêu Ngự sẽ được công nhận, cấp bậc cảnh sát của anh có thể sẽ được nâng.
Này là thành cảnh sát trưởng rồi…. Tiêu Ngự trong lòng có chút xúc động.
Trong kiếp trước anh thành cảnh sát trưởng khi bao nhiêu tuổi?
Nhìn Tiêu Ngự bình tĩnh trước mặt, Triệu Trường Sơn vẻ mặt kỳ quái.
Nhớ lại khi mới vào làm được nâng cấp, anh ta vui mừng như một đứa trẻ.
Bởi vì phá được một số vụ án lớn, được đặc cách đề bạt.
Vẫn là mất 4 năm, từ một cảnh sát viên lên làm cảnh sát trưởng.
Còn Tiêu Ngự?
Từ khi gia nhập lực lượng cảnh sát với tư cách thực tập sinh, chuyển lên làm nhân viên chính thức, sau đó thăng cấp làm cảnh sát trưởng.
Không đến một tháng!
Vẫn có thể duy trì trạng thái bình tĩnh như vậy, phẩm chất tâm lý, quá đáng sợ.
“Đội trưởng, cảm ơn anh”
Bỏ huy chương xuống, Tiêu Ngự cảm ơn chân thành.
Thực sự muốn cảm ơn.
Đi theo một cấp trên tốt, anh ấy luôn ra mặt vì ngươi.
Cấp trên bình thường, luôn muốn đì ngươi.
Mõi chuyện chuyển chính thức cũng gây khó dễ.
“Ngươi tiểu tử này nói muốn lưu lại đội hình sự” Triệu trường sơn cười mở miệng nói.
“Tôi có nói qua lời này sao?” Tiêu Ngự nháy mắt
“Haha” hai người cười to
Triệu Trường Sơn thực tâm vui mừng, thuộc hạ có thêm một con rồng.
Tiêu Ngự cũng rất vui, chuyển chính thức lại còn huân chương chiến công.
Đến lúc tan làm.
Triệu Trường Sơn xua tay, mọi người không cần tăng ca.
Tiêu Ngự cũng nhân cơ hội tuyên bố, mời mọi người ăn cơm
Sau khi chuyển chính thức, nhân viên mới mời nhân viên cũ dùng cơm, đây là chuyện cơ bản.
Đội hình sự chọn một nhà hàng gần đó, có thể đi được đều đến
Trừ một vài người phải trực ban, mọi người đều uống chút rượu.
Chúc Tiêu Ngự chuyển chính thức, lập công, kéo quan hệ gần lại.
Mắt mọi người không mù, tiểu tử này không bình thường.
Loại người này, sau này nhất định bay cao.
Triệu Trường Sơn đúng dậy “Tiêu Ngự mới cưới, hồng nhan đợi, chúng ta cũng đến đây thôi”
Đám đông giải tán.
Mặc dù nhìn Tiêu Ngự rất tỉnh táo nhưng anh có chút say.
Cho đến khi Mộc Thanh Vũ đến cửa nhà hàng đón anh.
Tiêu Ngự say đến nỗi không thể đứng vừng, ngã vào lòng chị gái mình.