Bạch Mặc Y khi nhìn thấy mặt Sở Quân Ly thì sầm xuống, hiện giờ nàng vô cùng chán ghét người nhà họ Sở, đến cả chút nhìn thấy cũng không muốn nghĩ! Đương nhiên nàng sẽ cần Lạc Vũ Trần, bởi vì hắn không phải là người họ Sở, thứ hai hắn là thương nhân. Thương nhân mà, trong thương trường, nàng muốn sống cuộc sống tiếp ở đây, nếu không có gia tộc dựa vào thì chỉ có thể tự mình mở đường sống, mà tiền là thứ hiện thực nhất! Còn Lạc Vũ Trần lại đúng lúc có thể cung cấp cho thứ nàng cần.
Ý tưởng của nàng, Sở Quân Ly cũng không hiểu mà Lạc Vũ Trần cũng càng không hiểu, nhưng biết rõ tình cảnh của nàng, một cô gái tứ cố vô thân lại mang theo một đứa bé nếu muốn sống sót thì cũng thật chẳng dễ dàng gì! Nếu được, hắn định tới giúp đỡ một tay!
"Hàn xá đơn sơ, sợ làm nhục thân phận của tứ vương gia thôi!" Thức thời thì tốt hơn.
"Hết cách rồi, ta đã ở trên giang hồ nhiều năm, dãi gió dầm sương nào xá gì, huống chi chỉ là một chỗ ở đơn sơ u nhã chút!" Sở Quân Ly rõ ràng là không được chào đón khẽ cười, hạ quyết tâm quyết không đi!
Bạch Mặc Y tự dưng lại không đoán được Sở Quân Ly làm vậy, mím chặt môi nhìn hắn. Yêu diễm như hoa, tuyệt sắc tao nhã, may mắn thay nàng đã chết tâm với đàn ông rồi, nếu đổi lại là kiếp trước nàng chưa kết hôn, thì nàng đã bám chặt lên người hắn không tha, người thật mị hoặc người ta mà! Tiếc là hiện giơ hắn đẹp lại làm nàng chẳng thấy hứng thú chút nào!
Mãi vẫn không nói, ánh mắt Bạch Mặc Y không giận nhìn hắn, nghĩ thầm, người này sao thế nào mà chẳng cảm giác được là không được chào đón chứ? Sở Quân Ly dĩ nhiên biết chính mình không được chào đón, ánh mắt u ám, trong lòng không hiểu mùi vị gì. Sao Lạc Vũ Trần có thể đi vào mà ta lại không được vào chứ?
Càng nghĩ càng thấy cảm giác ê ẩm trào lên. Thì sao nào, ngày đó không phải ta cũng cầu xin cho con của nàng đó thôi, nàng còn chưa cảm kích thì cũng đừng không nể mặt vô tình như vậy chứ. Hắn mà mất đi lớp da mặt dày thì lại giống tính cừu đệ như vậy, biết đâu mà chẳng bị thương tâm như thế!
Mấy năm nay được tôi luyện trên gian hồ, da mặt thật ra cũng dày lắm, cứ nhìn thẳng vào Bạch Mặc Y, kiểu gì thì hôm nay ta cũng quyết không đi!
Lạc Vũ Trần nhìn tình hình giằng co, khoé miệng co lên, trong mắt mỉm cười, tay nắm chặt lại che miệng ho khụ một tiếng, định nói chuyện thì chỉ thấy Bạch Mặc Y xoay người đi vào cửa.
Sở Quân Ly sửng sốt chút, cụp mắt xuống, cũng đi vào theo, không cự tuyệt thì chính là đồng ý nhá!
Lạc Vũ Trần quay đầu nhìn bóng người ló ra ở góc đường chút, mắt sầm xuống, âm u, cũng đi vào theo trong viện!
Ba người ngồi xuống giữa rừng trúc, Hồng Lăng bưng nước trà ra, rất lễ phép, đặt nhẹ chén trước mặt Lạc Vũ Trần.
Khi chuyển tới trước mặt Sở Quân Ly sắc mặt xầm xuống, cố tình đặt mạnh chén xuống, nước trà bắc ra vài giọt trên mặt bàn đá, cũng làm cho Sở Quân Ly nhận ra mình chẳng được chào đón gì nhiều!
Mặc tính tình hắn có là gì thì lúc này cũng cười không nổi, đảo mắt nhìn BẠch Mặc Y ngồi đối diện uống trà, cụp mắt xuống coi như không thấy, ra sức dùng lực vào tay trên chiếc chén!
Sở Quân Ly xoa xoa mũi, cười tự giễu, hắn biết, thật sự là chủ nhân thế nào thì có người hầu thế đó! Nhưng khi hắn nâng ly trà lên thì trên mặt bỗng đen sì lại. Có phải không chứ? Dĩ nhiên là nước lọc! Lại nhìn chén trong tay Lạc Vũ Trần, thấy là nước trà Long tỉnh tốt nhất tây hồ, mùi hương toả ra, sự khác biệt này quá lớn ha?
"Khụ, này, Mặc Y à, nhà nàng không có lá trà sao?” Sở Quân Ly nhịn không được cất tiếng.
Vốn Lạc Vũ Trần còn không để ý, thấy Sở Quân Ly vừa hỏi mới giương mắt nhìn chén nước lọc của hắn, trà đến miệng lại nuốt cũng nuốt không trôi, lại buồn cười!
"Tứ vương gia, thật sự xin lỗi nha, trong nhà lá trà chỉ đủ hai chén thôi ạ!" Hồng Lăng đứng cạnh mở miệng, có nước uốn thì đã tốt rồi, còn kén chọn! Tiểu thư nhà ta và tiểu thiếu gia suýt tý nữa thì chết trong tay người họ Sở các ngươi đó đấy! May là nàng ta ở đây đấy, còn nếu là Hồng Tiêu ấy à, thì đã trực tiếp đuổi người rồi ấy chứ!
Sở Quân Ly nghẹn họng, được lắm, ta nhịn!
"Hồng Lăng, ngươi đi xuống trước đi!" Thần sắc Bạch Mặc Y thản nhiên, với chuyện phát sinh vừa rồi, nàng cũng coi như không thấy, chẳng nói câu gì!
Hồng Lăng thi lễ, rồi xoay người lui ra.
"Tứ vương gia tới đây rồi, có chuyện gì sao?" Bạch Mặc Y thả chén trên tay xuống, ngước mắt nhìn Sở Quân Ly, hắn ở đây, có một số chuyện nàng không thể nói thoải mái với Lạc Vũ Trần được!
"Mặc Y..." Sở Quân Ly vừa định mở miệng đã bị Bạch Mặc Y cắt ngang.
"Tứ vương gia, ta không quen với ngài!" Mặc Y ư? Chúng ta có thật thân đến thế sao?
"Chỉ là một câu xưng hô thôi mà, Mặc Y là người rộng lượng, hẳn sẽ không để ý đó chứ?" Sở Quân Ly khôi phục lại khuôn mặt tươi cười, trong con mắt lộ ra nét sắc bén, âm u.
"Tuỳ ngài thôi! Dù sao thì chỉ là câu xưng hô mà thôi!" Bạch Mặc Y giật giật mí mắt, người này không phải da mặt dày đó chứ!
"Tuyệt, trà ngon lắm!" Lạc Vũ Trần thở dài, nhìn Bạch Mặc Y mắt sáng láng bảo, "Nếu chỉ là một câu xưng hô, vậy sau này chúng ta cũng gọi thẳng tên nhau ra có được không? Nàng gọi ta là Vũ Trần còn ta cũng gọi nàng là Mặc Y nhé!"
Hắn cũng hiểu được gọi Bạch cô nương thì rất xa lạ, gọi tên mới tốt nhất! Cảm giác gần hơn chút, tên Sở Quân Ly này có đôi khi cũng không đến nỗi chán ghét như thế, cũng có chỗ cũng được lắm!
Sở Quân Ly nghe hắn nói câu trà ngon kia xong, mặt liền đen lại, nhìn sang chén nước trong tay đã cạn, giơ lên bảo, "Nào, lấy tiền mua cho cả nhà một đống là được chứ gì!" Dù gì thì cũng không thể để cho tên Lạc Vũ Trần kia đắc ý được. Không phải chỉ là lá trà thôi à, nàng không có thì hắn đưa cho nàng!
Ám vệ trong tối bỗng run lên chút, thầm nghĩ, vị Bạch cô nương này cũng quá keo kiệt đi, chủ nhân đến đây thế mà cũng chẳng có trà uống! Chỉ cho nước thì cho nước, vậy cũng phải đối xử ít ra bìnhđẳng chút chứ, vfi hai người thì cso thể hiểu được, thế chủ nhân nhà mình thì sao? Bất công quá cơ!
"Đến đây, đến đây, lá trà đến rồi nè!" Một giọng rất quen thuộc vang lên từ xa.
Ở cửa Sở Tử Dật chạy tiến vào, mồ hôi trên trán lấm tấm, đôi mắt trong sáng như chú nai con vô hạn mong chờ và khẩn cầu nhìn Bạch Mặc Y, đáy mắt lại càng vô cùng cẩn thận, trong tay ôm một hộp đựng trà bằng sứ thượng hạng, giá trị xa xỉ!
Mắt Bạch Mặc Y chớp chớp hai cái, hai huynh đệ nhà họ Sở này người nào người nấy....à, người nào người nấy thật chẳng bình thường chút nào! Cứ biến chỗ này của nàng như là thiếu lá trà vậy đó! Chạm đến ánh mắt mong chờ đáng thương như chú chó con của Sở Tử Dật, bất giác làm nàng thấy mềm lòng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nói một câu, "Ngồi đi!"
Sở Tử Dật như được ông trời ban ân huệ lớn vậy, vứt bỏ hết tăm tối lúc trước, cao hứng ngồi xuống, lại tự động gọi, "Hồng Lăng, pha trà!"
Hồng Lăng vẫn đi chưa xa lắm, đương nhiên thấy lá trà trong tay Sở Tử Dật rồi, hậm hực đi tới, nhận hộp trà trong tay hắn, bất đắc dĩ rời đi! Trong nhà thiếu lá trà sao? Nói thật nha, thật đúng là thiếu thật đó!
Sở Quân Ly bật cười, áp sát vào Sở Tử Dật bảo, "Cửu đệ, đệ đem hộp trà ngon nhất mà hoàng huynh tặng cho đệ ôm đến đây sao?"
Sở Tử Dật mặt đỏ bừng nhìn Bạch Mặc Y chút, ngây ngốc nở nụ cười, chỉ cần Y Y không giận thì hắn có đem cả toàn bộ vương phủ đến cũng được mà!
Lạc Vũ Trần ngắm lá trà trong tay Hồng Lăng chút, vân sơn vụ vũ, đó là cống trà năm nay, hay nói cách khác là do nhà họ Lạc hắn cung cấp mà! Chỉ lá trà thôi, hắn vẫn còn nhiều mà, nếu nàng thích, hắn có thể chở đến hàng xe!