Chương 147: Chuyện cũ ờ Paris (1)
Tiêu Hà Hà thở dài, cô nên làm gì đây? Một người là ba cô, một người là anh Mễ, trong khi anh MÌ và Ngô Tân Tuyên rất xứng đôi, còn Ngô Tân Tuyên lại có thai với ba mình! Lần này phải làm sao mới được đây?
Nhớ lại Tân Tuyên đã nói sẽ sinh đứa bé này ra, nhưng đem theo con để ở bên cạnh Mễ Kiệt à? Không! Làm gì có người đàn ông nào chấp nhận chuyện đó?
Đang mãi suy nghĩ, bỗng có một bóng người xuất hiện trước bàn, cô vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt xanh thẳm như đại dương, liền không kìm được sự phấn khởi. “A! Hàn Lạp, sao anh lại ở đây?”
“Nhìn thấy hai người đi lên đây, tôi liền đi lên xem sao. Sao rồi? Sức khỏe của cô hồi phục như thế nào rồi?” Hàn Lạp khẽ cong môi lên và ngồi xuống đối diện với Tiêu Hà Hà.
“Khỏe nhiều rồi! Tôi vốn định đến cám ơn anh, nhưng không làm sao liên lạc được vởi anh cả, số điện thoại mà anh cho hình như bị khóa rồi!” Tiêu Hà Hà đã gọi rất nhiều lần để cám ơn người đã cứu mạng mình.
Khuôn mặt đẹp trai nho nhã của Hàn Lạp nở nụ cười mỉm: “Tôi về Pháp, vừa về lại ngày hôm qua!”
“Có chuyện gì hả?”
“Công ty có chút chuyện, nhưng xử lý xong rồi!”
“Vậy thì tốt!” Họ tán gẫu. Tiêu Hà Hà nhớ lại ngày hôm đó, anh ta nói chờ cô khỏe lại, anh ta sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện giữa anh ta và Mạc Lam Ảnh.
Dạo này Tần Trọng Hàn không hề nhắc đến Mạc Lam Ảnh, cô cũng không biết bây giờ Mạc Lam Ảnh thế nào rồi nữa, không biết Tần Trọng Hàn có đang chăm sóc cho Mạc Lam Ảnh nữa hay không.
“Hàn Lạp, anh không gặp Mạc Lam Ảnh à?” Cô hỏi bằng giọng thăm dò.
“Bệnh của cô ấy lại nặng hơn rồi!” Hàm Lạp nói với vẻ thờ ơ, vẻ mặt rất bình thường, nhưng trong mắt lóe lên một chút đau thương. “Tôi có đến thăm cô ấy một lần, cô ấy đã nhìn tôi thành Tần Trọng Hàn!”
Tiêu Hà Hà đột nhiên nhớ ra rằng, hôm đó, Mạc Lam Ảnh nói Tẩn Trọng Hàn có mắt xanh và tóc đen, lúc đó trong đầu cô lóe lên hình ảnh của Hàn Lạp, nhưng không ngờ đúng là anh ta thật. “Sao mà nhận sai được chứ? Có lẽ người mà trong lòng chị ấy nhớ là anh, chứ không phải Tần Trọng Hàn thì sao?”
“Trong lòng cô ấy làm gì mà có tôi được?” Hàn Lạp lắc đầu. “Cô ấy chưa bao giờ yêu tôi!”
“Nhưng Hàn Lạp à, chị ấy gọi tên của Tần Trọng Hàn, nhưng lại nói mắt của anh ấy có màu xanh, điều này không phải lạ lắm sao? Tần Trọng Hàn đứng trước mặt chị ấy, vậy mà chị ấy lại nói anh ấy không phải là Tần Trọng Hàn! Điều này đúng thật là kỳ lạ!”
Hàn Lạp cũng hơi ngạc nhiên. “Cô ấy không nhận ra Tần Trọng Hàn à?”
“Lần trước thì không nhận ra, nhưng lóe lên hình ảnh của Hàn Lạp, nhưng không ngờ đúng là anh ta thật. “Sao mà nhận sai được chứ? Có lẽ người mà trong lòng chị ấy nhớ là anh, chứ không phải Tần Trọng Hàn thì sao?”
“Trong lòng cô ấy làm gì mà có tôi được?” Hàn Lạp lắc đầu. “Cô ấy chưa bao giờ yêu tôi!”
“Nhưng Hàn Lạp à, chị ấy gọi tên của Tần Trọng Hàn, nhưng lại nói mắt của anh ấy có màu xanh, điều này không phải lạ lắm sao? Tần Trọng Hàn đứng trước mặt chị ấy, vậy mà chị ấy lại nói anh ấy không phải là Tần Trọng Hàn! Điều này đúng thật là kỳ lạ!”
Hàn Lạp cũng hơi ngạc nhiên. “Cô ấy không nhận ra Tần Trọng Hàn à?”
“Lần trước thì không nhận ra, nhưng trước đó thì lại nhận ra anh ấy. Tôi cũng không biết tại sao nữa!” Đến bây giờ Tiêu Hà Hà vẫn chưa hiểu được. “Có lẽ chị ấy có tình cảm với anh, nhưng bản thân chị ấy lại không biết điều đó mà thôi! Hoặc là do chị ấy quá chú tâm vào quá khứ, hoặc là ép buộc bản thân phải chú tâm vào quá khứ, nên mới nhớ hoài cái tên Tần Trọng Hàn, tưởng tượng rằng mình rất chung tình. Hoặc đã không còn yêu nữa, nhưng cũng không thể chấp nhận được việc Tần Trọng Hàn đã từng lừa dối chị ấy! Hoặc là chị ấy để tâm chuyện Tần Trọng Hàn đã từng lừa dối mình, làm chị ấy tổn thương quá sâu sắc, nên nhất thời không thể tự thoát ra được, nên chị ấy mới trở nên thế vậy!”
“Hà Hà?” Hàn Lạp hơi ngạc nhiên, tại sao những gì cô nói lại giống hệt những gì Will đã nói vậy? Anh ta nhớ rằng khi anh ta rời đi, Mạc Lam Ảnh đã kéo tay anh ta lại, không cho anh ta đi khỏi!
Có sao? Cô ấy có yêu mình sao?
Hàn Lạp mỉm cười chua xót. “Tôi đã nói sẽ kể cho cô nghe câu chuyện này, bây giờ tôi sẽ kể! Tôi sẽ không nuốt lời! có lẽ sau khi nghe xong câu chuyện này, cô sẽ không nghĩ rằng cô ấy yêu tôi nữa!”
Năm đó.
Là ba năm trước, ở Paris, Pháp.
Từ Hàn Quốc đến Paris, Mạc Lam Ảnh đến đất nước xa lạ này, nhìn thấy đám đông xa lạ, cô không thể kìm được lòng mà ngồi khóc ngay cổng nhà ga sân bay. Cô đã mất đi tình yêu, người đàn ông đáng tin cậy nhất cũng đã sinh con với người phụ nữ khác, làm sao cô không đau lòng cho được?
“Cô gì ơi, cô không sao chứ?” Giọng trầm thấp đó nói bằng tiếng Hoa, Mạc Lam Ảnh vội ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ đập vào mắt Hàn Lạp, khoảnh khắc đó, trái tim của Hàn Lạp run rẩy, trên khuôn mặt điển trai cũng lộ ra một nụ cười ấm áp.
Sau đó anh ta lại nói một câu bằng tiêng Nhật, nhưng Mạc Lam Ảnh lại nói: “Tôi người Hoa!”
“Ổ! Thật trùng hợp, ba tôi cũng là người Hoa!”
Mạc Lam Ảnh sững sờ nhìn vào Hàn Lạp. Người đàn ông trước mắt này có khuôn mặt rất đẹp trai, đường nét hoàn hảo, trong vẻ điển trai sáng loáng có lộ ra chút vẻ bất kham. Đôi mắt sâu thẳm màu xanh, lộ vẻ ngang tàn không bị ràng buộc, gợi cảm và quyến rũ.
“Cô gì ơi, cô ổn chứ? Tại sao lại ngồi đây mà khóc?”
“Không cần anh lo!” Giọng của Mạc Lam Ảnh rất gắt gỏng, đứng dậy rồi kéo vali đi khỏi.
Hàn Lạp không theo đuổi.
Nhưng, đêm đến, trong một quán bar, anh ta lại nhìn thấy Mạc Lam Ảnh. Cô đã uống say, đang bị vài anh chàng người Pháp vây quanh. Hàn Lạp đi đến, đỡ lấy cô từ trong tay những người Pháp đó, rồi nói với họ cô là vợ của anh ta.
Mấy người Pháp đó liền không bám lấy CÔ nữa.
Mạc Lam Ảnh hơi say ngước mắt lên nhìn và thấy Hàn Lạp, nhếch mép cười và nói: “Anh chàng đẹp trai, thì ra đúng là một anh chàng đẹp trai ha!”
Đêm đó, anh ta đã đưa cô đến khách sạn.
Khi anh ta đặt Mạc Lam Ảnh lên giường, cô bỗng ôm lấy cổ anh ta, những giọt nước mắt lại chảy ra, có thể nhận thấy cô đang rất buồn.
Rồi anh ta nghe thấy cô nói: “Anh chàng đẹp trai, chúng ta lên giường thôi!”
Chỉ một câu, mà đã gợi lên ngọn lửa nhục dục trong lòng Hàn Lạp.
Nhưng anh ta không phải là hạng đàn ông bụng đói vơ quàng, anh ta rất có nguyên tắc.
“Chắc không phải cô đến quán bar để tìm đàn ông lên giường với cô đó chứ?” Đôi môi mỏng gợi cảm của anh ta hơi nhếch lên, đôi mắt đen nhánh như nam châm khóa chặt lấy linh hồn của Mạc Lam Ảnh, làm cho đôi mắt mơ hồ của cô bỗng có chút ngạc nhiên.
“Sao anh biết vậy?” Cô lại nhếch miệng cười, sau đó ôm lấy cổ anh ta. “Tôi Ưng anh rồi đó, anh chàng đẹp trai à!”
Hàn Lạp híp hai mắt lại, trong đáy mắt lóe lên một sự thay đổi tinh tế, lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi cúi đầu xuống hôn lấy môi cô. “Cô gái à, cô phải chịu trách nhiệm cho hành động của cô đó!”
“Tôi không muốn chịu trách nhiệm đâu!” Giọng cô đầy tủi thân và hơi oán giận. Tại thời điểm đó, Hàn Lạp không biết tại sao cô lại tủi thân.
Vào khoảnh khắc đó, anh ta rất kinh ngạc, vì cô ấy là trinh nữ… Anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô!
Sau khi cảm xúc mãnh liệt trôi qua, khi Hàn Lạp nhìn thấy dấu vết trinh nữ màu đỏ trên tấm ga giường, anh ta liền quyết định sẽ cưới người phụ nữ này!
Sau khi tỉnh táo lại, Mạc Lam Ảnh nhìn chằm chằm vào dấu vết trên giường, một lúc lâu cũng không nói gì, rồi sau đó đứng dậy và mặc quần áo. Cô không cần anh ta chịu trách nhiệm, cô chỉ muốn rời khỏi đây, nhưng anh ta đã yêu thích hương vị này, và không cho phép cô rời đi.
Trong những ngày sau đó, Hàn Lạp bắt đầu sự theo đuổi điên rồ. Một tuần sau, anh ta cầu hôn cô: “Lan à, lấy anh đi!”
Mạc Lam Ảnh ngây người ra và nhìn anh ta, rất lâu mà vẫn không nói gì, lâu đến mức khi anh ta nghĩ rằng cô sẽ không đồng ý, thì cô lại nói với một cái nhìn phức tạp: “Hàn Lạp, em không phải là một cô gái tốt, cưới em, anh sẽ hối tiếc đó! Nếu sau này khi anh phát hiện ra thật ra em không hoàn hảo như anh đã nghĩ, anh có hối hận không?”
“Không! Anh sẽ không bao giờ hối hận về quyết định của mình!” Hàn Lạp nói bằng giọng chắc chắn.
Thế là, họ đã kết hôn! Cuộc hôn nhân của họ có chút chớp nhoáng!
Chỉ có điều, sau khi kết hôn được nửa năm, cô bắt đầu gọi tên người đàn ông khác trong lúc hoan hợp. Lúc đầu chỉ là những tiếng lí nhí không thể nghe thấy được, sau đó thì không thể kìm nén được phải hét lên. Hàn Lạp đã nghe thấy tên của người đó – Tần Trọng Hàn.
Lúc đó, anh ta như chết lặng!
Truy hỏi Tần Trọng Hàn là ai!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!