“Này! Cháu ngoan à, cháu sẽ sớm có thêm một đứa em trai hoặc em gái nữa đó! Tổ tiên phù hộ!” Bà Tăng phấn khởi hẳn lên, cảm thấy rất an ủi. Mấy hôm nay thấy Ly và Dương Dương đã gần gũi nhau hơn, cuối cùng hôm nay cũng đã có tiến triển, khỏi phải nói trong lòng bà vui đến dường nào.
Ngữ Điền vừa nhìn thấy Tần Trọng Hàn và Hà Hà thì ngay lập tức chạy đến trước mặt họ, ngọt ngào gọi: “Mẹ, ba…”
“Ngữ Điền!” Tiêu Hà Hà ôm lấy Ngữ Điền, liếc nhìn sang Tần Trọng Hàn, anh ta cũng không ngờ Ngữ Điền lại dựa dẫm vào mình và Hà Hà như vậy. Nhưng vẫn phải nói cho cậu bé biết sự thật, hy vọng với nhiều tình yêu hơn sẽ giúp cậu chấp nhận sự thật này, mà không bị tổn thương.
Khi bà Tăng nhìn thấy cháu nội mình quý mến Hà Hà như vậy, khóe mắt bà bỗng đỏ lên. Cháu bà lớn lên bên cạnh Tần Trọng Hàn. Đều do họ sơ suất quá, nếu biết trước chuyện Dương Dương mang thai, có lẽ bây giờ họ đã có tới mấy đứa cháu rồi.
“Bác gái à, bác đừng buồn!” Tần Trọng Hàn hiểu tâm trạng của bà Tăng. “Hôm nay tụi con tới chính là để nói với Ngữ Điền về thân phận của nó, để mọi thứ trở về đúng chỗ, cũng để cho con có thêm tình thương! Bác yên tâm, con và Hà Hà sẵn sàng phối hợp với mọi người, giúp Ngữ Điền sớm thích ứng.”
“Bác không biết phải cám ơn con thế nào, con đã nuôi dạy Ngữ Điền rất tốt…” Bà Tăng rớt nước mắt vì cảm xúc dâng trào, rồi quay lại trợn mắt nhìn Tăng Phong Việt. “Ông Tăng, tất cả đều tại ông cố chấp, nên mới hại tụi nhỏ chịu biết bao nhiêu khổ cực!”
“Bà à, tôi im miệng, tôi im miệng là được chứ gì? Từ nay về sau, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì nữa, vậy được chưa?” Tăng Phong Việt cũng rất hối hận.
Đang nói thì Tăng Ly đã thay quần áo xong và đi xuống. “Hàn, Hà Hà, hai người tới chơi hả?”
“Khi nào cậu mới sinh một em trai cho tụi con chơi chung vậy?” Thịnh Thịnh nói ra câu nào là làm mọi người giật mình câu đó!
Nhưng Tăng Ly lại cười ha hả. “Con à, con trai của cậu không phải là để cho con chơi đâu à. Con phải bảo vệ cho em, biết chưa?”
“Con cũng sẽ bảo vệ cho em!” Ngữ Điền cũng xung phong nhận việc.
“Vậy thì tuyệt vời quá! Có hai đứa hỗ trợ, xem ra cậu phải cố gắng rồi! Ba mẹ, hôm nay con và Dương Dương sẽ đi đăng ký kết hôn!”
“Ờ!” Mọi người đều bị sốc. Bà Tăng đột nhiên vỗ tay. “Tốt lắm! Tốt lắm! Đăng ký trước rồi làm đám cưới sau, mẹ chờ tổ chức đám cưới này ba mươi năm rồi đó!”
“Mẹ, con chỉ mới ba mươi tuổi thôi mà.”
“Khi con còn chưa ra đời thì mẹ đã mong chờ đến ngày cưới của con rồi!” Bà Tăng cười và nói. “Dương Dương đâu?”
“Mẹ, cô ấy ngại nên không xuống!” Tăng Ly lắc đầu với vẻ buồn cười. “Chắc là do mắc cỡ, vì đã bị con trai bắt gặp tại trận, da mặt cô ấy hơi mỏng!”
Tần Trọng Hàn quay lại nhìn Hà Hà, rồi vươn tay ra ôm lấy vai cô, vô cùng trìu mến. “Bà xã à, hay hôm nay chúng ta cũng đi đăng ký luôn đi!”
Tiêu Hà Hà vỗ nhẹ lên tay anh ta, mặt đỏ lên vì mắc cỡ. “Đừng phá nữa! Mau nói cho Ngữ Điền biết chuyện quan trọng đi!”
“Anh mặc kệ! Tóm lại hôm nay anh phải đi đăng ký!” Tần Trọng Hàn đã quyết định, sau đó đưa mắt nhìn sang Tăng Ly với vẻ nghiêm túc. “Ly à, mau kêu Dương Dương xuống đây. Hôm nay chúng ta phải giải quyết chuyện của Ngữ Điền!”
Tăng Ly cũng nhìn Tần Trọng Hàn với vẻ mặt nghiêm túc. “Được! Để tôi lên kêu cô ấy xuống!”
“Em xuống rồi đây!” Dương Dương cũng đã thay xong quần áo, chưa bước xuống cầu thang mà mặt cô đã đỏ bừng lên.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, làm cô sợ đến suýt nữa bước hụt chân. May mà Tăng Ly nhanh tay lẹ mắt, vươn tay ra và đỡ kịp cô. “Trời ơi, em cẩn thận chút được không?”
“…” Tăng Dương Dương lại càng xấu hổ hơn.
Tăng Ly ngây người ra khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, trong mắt đầy vẻ trìu mến, nhưng đang ở trước mặt mọi người nên đành phải nói bằng giọng trêu chọc. “Không ai cười em cả.”
“Gì chứ!” Dương Dương suýt nữa cắn vào lưỡi mình. Cô hơi bối rối, liền vội vàng nói: “Em mà mắc cỡ hả? Hà Hà, anh Tần, anh chị tới chơi hả?”
Dương Dương nhanh chóng đi về phía Hà Hà.
“Dì đỏ mặt rồi kìa!” Ngữ Điền cười lên.
Dương Dương càng đỏ mặt hơn, ôm lấy Ngữ Điền, vùi mặt vào bầu ngực nhỏ nhắn của cậu. “Ngay cả con cũng cười dì hả?”
“Ngữ Điền à, Dương Dương không phải là dì của con đâu!” Tiêu Hà Hà hơi trầm ngâm, rồi nói với Ngữ Điền.
Tăng Phong Việt và bà Tăng, cả Tăng Ly đều đang nín thở. Dương Dương cũng bỏ qua vẻ nhút nhát và ngẩng đầu lên.
“Vậy là mợ hả mẹ?” Ngữ Điền ngước khuôn mặt ngây thơ lên và hỏi.
“Không phải luôn!” Tiêu Hà Hà lắc đầu.
Đôi mắt đen nhánh của Ngữ Điền nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà, rồi nhìn sang Dương Dương. Vẻ mặt ngoan ngoãn đó khiến mọi người cảm thấy đau lòng, thật sự rất lo nếu nói ra sự thật, liệu con có bị tổn thương hay không.
Ngữ Điền nhìn Tiêu Hà Hà rồi nhìn sang Tần Trọng Hàn với vẻ mặt bối rối, rồi nhìn sang Thịnh Thịnh. Thịnh Thịnh đi đến và nói. “Ngữ Điền, để anh nói với em vậy! Ý của mẹ là, dì đây mới là mẹ của em, cậu Ly là ba của em!”
“Vậy chẳng phải em sẽ có hai ba và hai mẹ à?”
“Là mẹ ruột, chính cậu Ly và dì Dương Dương đã sinh ra em, Ngữ Điền!” Thịnh Thịnh vỗ vai Ngữ Điền như một ông cụ non. “Em đừng có sợ ha! Cứ xem như mình có thêm ba và mẹ, có thêm ông bà nội. Ngữ Điền, em hạnh phúc thật đó! Chớp mắt em đã có thêm nhiều người thân rồi.”
Một chuyện nặng nề như vậy, một chuyện mà mọi người đều lo lắng, nhưng khi được nói ra từ miệng Thịnh Thịnh lại thật đơn giản.
Dương Dương ngước mặt lên nhìn Ngữ Điền, khóe mắt bỗng đỏ hoe.
“Mau gọi mẹ đi!” Thịnh Thịnh thúc giục. “Đây là mẹ của em!”
Ngữ Điền trợn to mắt, mọi người đều tưởng cậu bé đã bị hoảng sợ, nhưng không ngờ, chàng trai bé nhỏ đột nhiên cười phá lên với vẻ tự hào. “Vậy sau này con có thể đến sống ở hai nhà phải không? Mẹ ơi, có được vậy không?”
Cậu bé quay đầu lại nhìn Tiêu Hà Hà, và cô gật đầu. “Tất nhiên rồi! Nhưng Ngữ Điền à, đây mới là mẹ ruột của con!”
Cậu bé đi đến gần Dương Dương, nhìn cô, rồi cười đến híp mắt lại. “Dì cũng là mẹ của con hả?”
Dương Dương gật đầu với đôi mắt đẫm lệ.
Ngữ Điền lại nhìn sang Tăng Ly. “Cậu là ba của con hả?”
Tim của Tăng Ly đã sắp nhảy ra ngoài. “Phải, con trai, ba là ba của con!”
“Oh yeah! Thật tuyệt vời! Vậy sau này ba có thể ráp đồ chơi giùm con rồi phải không? Dù con chơi hư, nhưng chỉ cần đến tìm ba, ba sẽ không thấy phiền?” Ngữ Điền không hề cảm thấy không vui, ngược lại còn hỏi với vẻ rất mong chờ.
“Phải!” Tăng Ly hứa.
“Vậy thì tuyệt quá! Ba ơi, chúng ta lên phòng ráp robot đi!” Ngữ Điền nói rồi cầm lấy tay Tăng Ly, định đi lên lầu.
“Ngữ Điền à, còn mẹ nữa kìa con!” Tiêu Hà Hà nhắc nhở.
Ngữ Điền lại quay đầu lại, nhìn thấy Dương Dương. Lúc này cô đang bụm miệng lại và nhìn vào Ngữ Điền với vẻ thương tiếc. Cậu bé đi đến trước mặt Dương Dương, rồi khẽ nói: “Mẹ ơi…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!