CHƯƠNG 20: TỐI NAY NGỦ CÙNG CÔ
Cố Tuyết Trinh theo bản năng cầm lên, lật
mấy trang xem, không ngờ lại là một xấp
bản thảo thiết kế.
Lúc học đại học, cô học chuyên ngành
thiết kế thời trang, nên cũng xem là chuyên
gia trong lĩnh vực này.
Xấp bản thảo này lại đặt ở đây như thế, rất
có lực sát thương với cô.
Cô vừa ăn vừa xem, nhận ra bản thiết kế
này rất tốt, trang phục bên trong rất sáng
tạo, nhưng cũng có không ít khuyết điểm.
“Thứ này không cần nữa sao?“ Cố Tuyết
Trinh vừa ăn mì vừa nghĩ ngợi, nhất định là
vậy, bằng không anh sẽ không tùy tiện bỏ ở
đây như thế.
Cố Tuyết Trinh uống xong ngụm nước lèo
cuối cùng, cảm thấy bụng đã ấm lên.
Cô đặt bát đũa qua một bên, càng nhìn
càng thấy thích bản vẽ này, trong lòng ngứa
ngáy, hận không thể lập tức chỉnh sửa ngay.
“Được rồi, dù gì mình cũng nhàn rỗi,
không bằng để mình cứu vãn các bản vẽ
này.”
Có việc để làm vừa hay giết thời gian.
Cô gần như không kịp chờ đợi, mang mấy
thứ này trở về phòng.
Bảng vẽ và bút tối qua cô dùng vẫn còn ở
đây, Cố Tuyết Trinh dọn chúng qua một bên,
rồi đặt bản thiết kế vào giữa.
Cô bật đèn bàn lên, bắt đầu nghiêm túc
nghiên cứu mấy bản thiết kế này.
Cô đã tìm được chút cảm giác hồi đại học.
Hiếm khi tìm thấy chuyện khiến cô yêu
thích, nên cô rất nhập tâm.
Bút chì liên tục ngang dọc trên giấy, mỗi
một chỉ tiết nhỏ trong bản vẽ, cô đều cân
nhắc mấy lần để đạt đến độ hoàn hảo.
Thời gian cứ thế trôi qua, đảo mắt cô đã
bận rộn đến gần hai tiếng rồi.
Phong Diệp Chương làm xong việc đến
nửa đêm, lúc anh từ thư phòng quay về, đập
vào mắt vào cảnh tượng cực kỳ nghiêm túc
này.
Ánh đèn bàn bao phủ lên người cô một
tầng sáng màu vàng nhạt.
Cho dù bên ngoài có người tiến vào, cô
vẫn đắm chìm trong đó, không hề nhận ra,
nhất là khi tay cô còn cầm cây bút vẽ vời gì
đó, anh cũng không biết cô đang làm gì nữa.
Phong Diệp Chương hơi tò mò, nên anh đi
thẳng tới chỗ Cố Tuyết Trinh.
Anh xuất hiện đột ngột làm cô giật mình,
nhất là khi cô nhớ tới tối qua, anh đã điên
cuồng như muốn ăn sống cô như thế nào.
Không hiểu sao trong lòng cô hoảng loạn,
cây bút trong tay rơi xuống sàn.
“Không, không có gì.”
Cố Tuyết Trinh vừa nói vừa nhặt cây bút
lên, khóe mắt còn cẩn thận quan sát sắc
mặt Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương nhìn lướt qua đống
đồ trên bàn cô, anh gần như vô thức nhìn
sang Cố Tuyết Trinh.
Đây là bản thảo thiết kế anh mới đem
xuống lầu để xét duyệt, nhưng quên cầm
lên. Trước giờ Phong Diệp Chương luôn thận
trọng trong công việc, nên không khỏi nhíu
mày.
Anh vươn tay cầm bản thiết kế lên, thấy
trên đó đã thay đổi không ít chỗ, trong lòng
anh bùng lên lửa giận, vẻ mặt thâm trầm,
lạnh lùng nói: “Cô đang làm gì thế?”
Cố Tuyết Trinh bị anh quát mà giật mình.
Cô nhìn bản thiết kế trong tay Phong Diệp
Chương, lắp bắp nói: “Lúc, lúc nãy em
xuống lầu ăn cơm nhìn thấy nó, em tưởng
anh không cần nữa nên mang về phòng.
Giọng cô ngày càng nhỏ, Phong Diệp
Chương bắt đầu lật xấp bản thảo lên xem.
Sắc mặt anh ngày càng khó coi, làm Cố
Tuyết Trinh cũng vô cùng lo lắng.
Không đến mức đó chứ? Chỉ là mấy bản
vẽ thôi mà.
Nhưng cô không dám nhiều lời, chỉ biết
nem nép nhìn Phong Diệp Chương.
Anh lấy ra ba bản thiết kế đã bị Cố Tuyết
Trinh thay đổi, quan sát tỉ mỉ một lượt, càng
nhìn sắc mặt anh càng thay đổi.
Dường như mỗi chỗ được Cố Tuyết Trinh
chỉnh sửa đều mang tới cảm giác hoàn hảo
đến điêu luyện.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Phong Diệp Chương nhìn xấp bản thảo
này nhiều lần, mới chắc chắn mình không
nhìn lầm.
Anh vẫn không nói gì, vẻ mặt ngày càng
nghiêm nghị, nhìn Cố Tuyết Trinh với ánh
mắt đánh giá, nghiên cứu.
Cố Tuyết Trinh thầm nghĩ không ổn,
chẳng lẽ cô lại gây rắc rối, đụng vào thứ
không nên đụng rồi sao?
Đáng chết, sớm biết thế này cô đã không
ngứa nghề rồi.
Bỏ đi, dù gì cũng chết, không bằng sớm
thừa nhận với anh.
“Em xin lỗi, em, em không biết anh vẫn
cần dùng mấy bản thiết kế này. Em thề với
trời, nếu em biết điều này, em chắc chắn sẽ
không đụng vào.”
Cô trịnh trọng xin lỗi Phong Diệp Chương,
hy vọng anh có thể sớm bỏ qua chuyện này.
Một lúc sau, Phong Diệp Chương mới
nghiêng đầu sang nhìn cô vẻ đánh giá:
“Không phải em học ngành quản lý tài chính
à, sao lại biết những thứ này?”
Nếu không phải nhân viên chuyên nghiệp,
chắc chắn sẽ không hiểu mấy bản vẽ này,
huống hồ, cô còn chỉnh sửa nó đến mức
hoàn hảo.
Điều này đòi hỏi người chỉnh sửa phải có
tố chất mọi mặt cao hơn người thiết kế bản
vẽ.
Phong Diệp Chương híp mắt nhìn Cố
Tuyết Trinh, anh biết cô có chuyện che giấu
anh.
Nhưng cũng không đến mức thay đổi cả
chuyên ngành sở trường của mình chứ?
Cố Tuyết Trinh thấy vẻ mặt nghi ngờ của
anh thì thầm kêu tiêu rồi, đầu óc cô nhanh
chóng xoay chuyển, miễn cưỡng giải thích:
“Sao thế? Em có sở thích nghiệp dư cũng
không được à?”
Cô thấy Phong Diệp Chương nửa tin nửa
ngờ thì giả vờ bình tĩnh bổ sung thêm:
“Trước giờ em luôn thích những thứ này,
nhưng ba em lại không thích. Em đành phải
lén học, nên không ai biết thôi.”
Nói xong, tim cô gần như nhảy ra khỏi
cuống họng, nhìn anh với ánh mắt lo lắng.
“Em chỉnh sửa không tệ, có muốn tới
công ty làm việc không?”
Mặc dù Phong Diệp Chương hơi ngạc
nhiên, nhưng anh vẫn gật đầu, tình huống
này cũng có thể xảy ra, nên anh không còn
nghỉ ngờ gì nữa.
“Gần đây tập đoàn Phong thị đang sáng
lập một thương hiệu cao cấp, đang tuyển
dụng nhà thiết kế.
Phong Diệp Chương bổ sung thêm: “Nếu
em thật sự yêu thích, đây là một cơ hội hiếm
có để em rèn luyện.”
“Nhà thiết kế của tập đoàn Phong thị?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì sửng sốt, tim
đập thình thịch.
Phong thị là tập đoàn đứng đầu trong
nước, có quyền có thế, tương lai vô cùng
rộng mở, làm cho Phong thị xong, sau này
cô muốn tới bất kỳ công ty nào cũng không
thành vấn đề.
Cố Tuyết Trinh nuốt nước miếng, đương
nhiên cô rất động lòng.
Trong đầu cô bỗng hiện lên câu nói của
Cố Hải Sâm: “Cô vào nhà họ Phong rồi, mặc
kệ có chuyện gì, cô cũng phải báo cáo cho
tôi biết! Nhớ chưa?”
Đúng rồi, lời cảnh cáo của Cố Hải Sâm
trước khi cô đến đây vẫn còn văng vằng bên
tai, hơn nữa, thỉnh thoảng ông ta còn muốn
cô báo cáo lại.
“Đây là công việc của mình, có lẽ mình
không cần báo cáo ông ta đâu nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!