Sau đó cả buổi chiều, Cố Tuyết Trinh vẫn
chưa nhìn thấy Phong Diệp Chương.
Ăn tối xong, một lúc sau cô đi ngủ sớm.
Lúc nửa đêm, cổ họng khô khốc như lửa
cháy làm cho cô tỉnh dậy.
Cô đứng dậy, mò mẫm đi xuống lầu, muốn
vào phòng bếp rót một ly nước ấm, khi đi
qua thư phòng thì nhìn thấy đèn bên trong
vẫn còn sáng.
Cố Tuyết Trinh dừng bước chân, người
cũng tỉnh táo hơn.
Cô khẽ đẩy cửa phòng ra, vừa nhìn đã
thấy Phong Diệp Chương đang nằm bò trên
bàn.
Trước mặt anh là một chồng tài liệu, bên
cạnh là chiếc bút máy hiệu Caran dAche
Gothica, chắc là anh làm suốt ở đây, giờ mệt
quá nên mới ngủ thiếp đi.
Thì ra con cưng của trời cũng không phải
dễ làm như vậy!
Cố Tuyết Trinh đến gần một chút, nhìn
góc nghiêng đẹp hoàn mỹ của anh, thuần
khiết như một đứa bé, nhưng lúc ngủ mà
lông mày vẫn nhíu chặt, làm người khác thấy
không đành lòng.
Cô khẽ hít sâu một hơi, không dám đánh
thức anh, rón rén đi lấy tấm chăn mỏng
khoác lên người cho Phong Diệp Chương,
sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi phòng, cô quay lại nhìn
anh một cái rồi tắt đèn trong thư phòng đi,
thì thầm: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé!”
Phòng bỗng tối sầm lại, Phong Diệp
Chương khó chịu dụi mắt, hai mắt từ từ mở ra.
Trước mắt là một màn đen kịt…
Đồng tử co lại, anh cảm thấy trước mặt
như xuất hiện một tấm lưới lớn màu đen
muốn nuốt chứng lẫy anh.
Anh đứng bật dậy, tay chân luống cuống,
hô hấp bỗng trở nên dồn dập, tay chân lạnh
lẽo, sau lưng đổ mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo.
Anh muốn phát ra tiếng nhưng làm thế
nào cũng không nói ra được, loạng choạng
ngã xuống đất, tay cố với lấy cái bàn giống
như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Ẩm!
Tiếng động thanh thúy phát ra từ thư
phòng làm Cố Tuyết Trinh giật mình.
Đó là thư phòng của Phong Diệp Chương,
cô vội vàng quay lại, mở đèn thư phòng lên.
Đèn chiếu sáng căn phòng, Cố Tuyết
Trinh nhìn thấy Phong Diệp Chương ngã trên
mặt đất.
“Phong Diệp Chương, anh sao vậy?”
Cô vội vàng chạy tới, ôm lấy Phong Diệp
Chương.
Kết quả cô chưa kịp làm gì đã bị đối
phương gắt gao ôm chặt lấy.
Cô thấy người Phong Diệp Chương run
rẩy, dường như đã chịu sự sợ hãi gì đó.
Chân tay Cố Tuyết Trinh luống cuống, chỉ
đành để anh ôm, dịu dàng an ủi: “Không
sao, không sao. Em ở đây, Phong Diệp
Chương, em ở đây!”
“Em sẽ luôn ở bên anh… Đừng sợ, không
Sao…”
Cố Tuyết Trinh nghĩ mãi không ra, chỉ
trong chốc lát, sao Phong Diệp Chương lại
thành như vậy.
Cô cố gắng võ vè, tay vuốt ve ngực anh
để giúp anh nhuận khí.
Nhưng Phong Diệp Chương trong lòng lúc
này hít thở khó khăn, sắc mặt càng tái nhợt,
giống như chết đuối vậy…
Cố Tuyết Trinh sợ hãi, cố gắng suy nghĩ
những cách sơ cứu thông thường.
“Đúng rồi, hô hấp nhân tạo.”
Cố Tuyết Trinh đột nhiên thông suốt, cũng
không quan tâm nhiều, vội vàng cúi xuống
đặt môi lên môi anh, thổi khí cho anh.
Từng giây từng phút trôi qua, Cố Tuyết
Trinh cảm nhận được rõ rang Phong Diệp
Chương đã bình tĩnh hơn nhiều, hơi thở cũng
ổn định hơn.
Cô cũng thở phào, ghé sát lại gần đối
phương: “Phong Diệp Chương, anh thấy thế
nào rồi?”
Phong Diệp Chương nghe thấy giọng của
cô thì mở mắt ra, quay đầu nhìn cô rồi ngất
đi lần thứ hai.
“Phong Diệp Chương? Phong Diệp
Chương?”
Cố Tuyết Trinh gọi vài tiếng, thấy anh
không nhúc nhích, trong lòng càng lo lắng,
vội vàng chạy ra ngoài gọi: “Quản gia, quản
gia!”
Giọng nói nôn nóng của cô vang vọng
trong hành lang, đèn hành lang sáng lên,
ông quản gia ở phòng tầng trệt nên nhanh
chóng xuất hiện.
Cách đó không xa, mấy người giúp việc
trực ca đêm cũng đi về phía bên này.
“Mợ chủ?” Ông quản gia nhìn Cố Tuyết
Trinh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đêm hôm khuya khoắt, mọi người đang
ngủ ngon đó.
Hơn nữa vì những hành động ngày trước
của Cố Tuyết Trâm, trong nhà không có
nhiều người thích cô, ông quản gia chỉ làm
theo phép tắc mà thôi.
Cố Tuyết Trinh lại không quan tâm được
nhiều như vậy: “Diệp Chương ngất xỉu trong
thư phòng!”
“Cái gì?” Ông quản gia nghe vậy thì giật
mình: “Sao lại như vậy?”
“Tôi cũng không biết.”
Cố Tuyết Trinh trả lời thì quản gia đã chạy
qua cô rồi, ông ta nhanh chóng tới thư
phòng rồi, kiểm tra tình hình của Phong Diệp
Chương.
Một lát sau, quản gia đi ra, giống như biến
thành một người khác, sắc mặt nghiêm túc
ra lệnh cho người giúp việc: “Gọi điện thoại
gọi bác sĩ Vương tới đây.”
Khoảng mười lăm phút sau, Cố Tuyết
Trinh thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi
đến, sau lưng còn có mấy người trợ lý mang
theo hộp thuốc.
“Bác sĩ Vương!” Ông quản gia vội vàng tới
đón, kể lại đại khái tình hình của Phong Diệp
Chương.
Hiển nhiên là bác sĩ Vương đã có kinh
nghiệm, ông ta lập tức đi vào thư phòng, để
tất cả mọi người ở bên ngoài.
Khoảng mười phút sau, cuối cùng bác sĩ
Vương cũng đi ra, nói: “Không sao, cũng
may phát hiện kịp thời, tôi đã tiêm một mũi
cho cậu ấy. Nhưng đã lâu rồi cậu ấy không bị
tái phát, mọi người có làm đúng theo lời dặn
của tôi hay không?”
Quản gia nhất thời không trả lời được,
nhìn Cố Tuyết Trinh: “Chuyện này… Tôi cũng
không rõ lắm, mợ chủ là người đầu tiên phát
hiện.”
Cố Tuyết Trinh vốn bất an, vội vàng nói:
“Tôi… Tôi cũng không biết tình hình là vì sao,
tôi thấy Diệp Chương ngủ, đắp chăn cho anh
ấy, lúc đi ra thì thuận tay tắt đèn, nhưng
không ngờ…”
Cô còn chưa nói xong thì sắc mặt quản
gia và bác sĩ Vương đều thay đổi.
Hai người còn chưa kịp nói gì thì đã nghe
thấy một giọng lo lắng từ ngoài cửa truyền
vào.
“Diệp Chương, Diệp Chương sao rồi?”
Mọi người quay lại, thấy một cặp vợ chồng
trung niên đang đi vào.
Người đàn ông tuy đã hơn bốn mươi tuổi
nhưng được chăm sóc tốt nên nhìn giống
như chỉ khoảng ba mươi, vẫn giữ được vẻ uy
nghiêm.
Còn người phụ nữ mặc sườn xám, trông
sang trọng, thướt tha, nhưng lúc này, vẻ mặt
tràn đầy lo lắng.
Người tới chính là ba mẹ của Phong Diệp.
Chương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!