Ai ngờ, khi mở nắp bình rượu, sắc mặt chàng đột nhiên thay đổi, nói: “Nàng tìm hoa lê ở đâu?”
Ta chỉ tay ra ngoài cửa sổ cười nói: “Là gốc cây trong vườn đó, thế nào, có phải chỉ ngửi thôi đã thấy thơm ngọt sướng miệng?”
Chàng đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa sổ nhìn ra gốc cây lê bên ngoài, rồi quay lại nói: “Ai cho nàng động vào gốc cây hoa lê đó?”
Sắc mặt chàng lạnh lùng chưa từng có, là vẻ mặt ta chưa từng thấy bao giờ.
“Ta, ta…” Ta sợ hãi, “ta” mãi mà không “ta” ra được lý do.
Chàng thấy vậy, thở dài nói: “Thôi, sau này nàng không được lại gần gốc cây lê đó nữa, biết chưa?”
Ta quay đầu nhìn vào vườn, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi bất an.
Đây là lần đầu tiên ta nhận ra rằng, có một số chuyện đang diễn biến theo chiều hướng không thể lường trước.
Mà ta thì bất lực.
Ta cụp mắt nói: “Biết rồi.”
04.
Từ khi chàng khỏe mạnh, chàng luôn cầm sách không rời tay.
Ta hỏi chàng tại sao lại như vậy, chỉ thiếu điều treo xà, đâm đùi.
Nhưng chàng lại cười nói: “A Nguyễn còn biết cả cột tóc lên xà nhà, đâm đùi sao? Chẳng lẽ sau này sẽ trở thành một tài nữ đầy bụng kinh thư?”
Ta không biết tại sao lại hỏi một câu: “Vậy chàng có thích tài nữ không?”
Chàng sửng sốt, nhìn ra gốc cây lê ngoài cửa sổ, lộ ra vẻ trầm ngâm.
Ngay khi ta nghĩ rằng chàng sẽ không trả lời, thì lại nghe chàng từ từ nói: “Thích, đương nhiên là thích.”
Khóe miệng chàng nở một nụ cười, giọng điệu rất ôn hòa.
Không biết tại sao, tim ta đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy bất an.
Ta vốn tưởng rằng mình nghĩ nhiều.
Cho đến sau này, ta mới phát hiện ra, hóa ra mọi chuyện đều có dấu vết.
Sau đó chàng giơ quyển “Kinh Thi” trên tay lên, nói rằng tuy chàng không đến mức treo xà, đâm đùi, nhưng để chuẩn bị cho kỳ thi Đình vào mùa xuân năm sau, chàng cũng phải bỏ chút tâm sức.
Ta nghe phu nhân kể rằng, hai năm trước khi ta đến, chính là lúc chàng bệnh nặng nguy kịch.
Mà trước đó, chàng mới đỗ giải Nguyên, đang là lúc ý chí hăng hái nhất, nhưng lại bị bệnh tật hành hạ, không thể không ẩn mình.
Cho nên hai năm đó, chàng sống rất tiêu điều.
Giờ đây, chàng đã có mục tiêu mới, ta mừng cho chàng.
Phu nhân đặc biệt dặn ta, bảo ta chăm sóc tốt cho thế tử, không được vì học hành mà tổn hại đến sức khỏe.
Ta đương nhiên là hứa ngay.
Từ đó, chàng đúng giờ Tý thức dậy đọc sách, ta cũng đúng giờ Tý thức dậy lo liệu mọi việc vặt cho chàng.
Chàng đến tận giờ Hợi mới đi ngủ, ta cũng ở bên chàng đến giờ Hợi, hầu hạ chàng rửa mặt rồi mới đi nghỉ.
Đồ ăn thức uống, quần áo của chàng đều do ta tự tay chuẩn bị.
Cho đến ngày sinh thần phu nhân, đích nữ của nhà Lễ bộ Thượng thư là Triệu Vãn Thanh xuất hiện.
05.
Nàng đến chúc thọ phu nhân, quả thật là mắt sáng răng trắng, thanh tú vô song.
Lúc đó ta đứng sau phu nhân, thấy phu nhân đích thân đỡ nàng dậy, giọng điệu ôn hòa hỏi thăm tình hình của nàng.
Mức độ thân thiết như thể nữ nhi ruột của mình vậy.
Xung quanh có tiếng bàn tán truyền đến.
“Nghe nói gần đây sức khỏe của thế tử Vũ An Hầu đã khá hơn nhiều, trước đây phủ Vũ An Hầu và phủ Triệu Thượng thư đã có tin đồn hứa hôn, giờ xem ra là thật rồi?”
“Ta thấy chưa chắc, nghe nói Vũ An Hầu và phu nhân để chữa bệnh cho thế tử, đã đặc biệt nuôi một đứa con dâu nuôi trong phủ, thế tử và Triệu cô nương e rằng có duyên mà không có phận.”
“Không phải vậy, nghe nói đứa con dâu nuôi đó chỉ là một nha đầu ở nông thôn, còn Triệu cô nương thì sao, đó là thiên kim của Triệu phủ, tài nữ số một kinh thành, căn bản không thể so sánh được.”
……
Ta không nhịn được lùi lại hai bước, nhưng lại khiến vị Triệu cô nương đang hàn huyên với phu nhân nhìn về phía ta.
Nàng cười nói: “Bên cạnh bá mẫu từ bao giờ lại có thêm một nha hoàn xinh đẹp như vậy, nhìn sắc mặt không được tốt lắm, có phải không khỏe không?”
Phu nhân quay đầu lại, thấy ta thì cười nói: “Nàng không phải nha hoàn, nàng tên là A Nguyễn, sau này sẽ gả cho Hằng nhi.”
Lời nói của phu nhân khiến trong sảnh đột nhiên im bặt.
Bà như không nhận ra, lại vẫy tay gọi ta: “A Nguyễn lại đây.”
Ta tiến lại gần, nhìn Triệu Vãn Thanh đang cố nở nụ cười trên mặt.
Phu nhân nói với ta: “Đây là tiểu thư Triệu Vãn Thanh, nữ nhi ruột của Lễ bộ Thượng thư Triệu đại nhân.”
Lại kéo ta nói với nàng: “Vãn Thanh, đây là nàng dâu tương lai của Hằng nhi, Ôn Nguyễn, con gọi nàng là A Nguyễn là được.”
Sự xa lạ giữa hai người lập tức lộ rõ, ta không khỏi liếc nhìn phu nhân với ánh mắt cảm kích.
Bà không để lộ dấu vết mà vỗ nhẹ tay ta, lại dẫn ta đi giao thiệp với các phu nhân, tiểu thư quý tộc có mặt ở đó.
Có sự bảo vệ của phu nhân, các tiểu thư quý tộc có mặt ở đó dù có coi thường ta, nhưng vì nể mặt phu nhân, ít nhiều cũng sẽ nể mặt ta đôi chút.
Nhưng trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy, đây không phải là nơi dành cho ta.
Ngoài thủy tạ, phu nhân nói với ta: “A Nguyễn, con cũng sắp đến tuổi cập kê rồi, những chuyện này cũng nên học rồi.”
Nghe vậy, ta không khỏi đỏ mặt.
Đúng vậy, ta sắp đến tuổi cập kê rồi, cập kê rồi, có thể lấy chồng rồi.
Ta thực sự phải gả cho Tạ Chỉ Hằng sao?
Tim ta bắt đầu đập loạn xạ không thể kiểm soát.
Nhưng hiện thực nhanh chóng giáng cho ta một đòn nặng nề, bảo ta rằng mọi thứ chỉ là mơ ước xa vời.
06.
Ăn trưa xong, ta đi về phía thính Trúc Hiên, khi còn ở cửa viện, ta đã nghe thấy một giọng nói vốn không nên xuất hiện ở đây.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Triệu Vãn Thanh mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, đứng trước cây lê, gió thu xào xạc, nàng thanh lệ như tiên.
Còn đối diện nàng, là Tạ Chỉ Hằng mặc một chiếc áo bào gấm màu trắng như trăng.
“A Hằng, cây hoa lê này vẫn còn, chàng dụng tâm rồi.”
“Cây lê này là lúc nhỏ nàng và ta cùng nhau trồng, những năm qua, mỗi khi nhìn thấy cây lê này, ta đều nghĩ đến nàng. Vãn Thanh, nhiều năm không gặp, nàng vẫn tốt chứ?”
“Ta rất tốt, chỉ là mấy năm nay chàng vẫn luôn dưỡng bệnh, không gặp khách khứa, ta cũng vì thế mà chưa từng gặp chàng, giờ thấy chàng khỏe mạnh, ta rất vui. Nghe nói chàng sẽ tham gia kỳ thi Đình vào mùa xuân năm sau, với tài năng của chàng, chắc chắn sẽ đỗ đạt.”
“Nàng thực sự nghĩ vậy sao?”
“Ta thực sự nghĩ vậy.”
“Nàng còn nhớ lời nàng từng nói không, nàng muốn gả cho Trạng…”
Lúc này, Triệu Vãn Thanh nhìn thấy ta đang đứng ở cửa.
Nàng ta khựng lại một chút, rồi đột nhiên ngắt lời: “Đúng rồi A Hằng, nghe bá mẫu nói chàng đã đính hôn rồi, nghe nói là khi chàng bị bệnh nặng, đã đặc biệt tìm một người con dâu nuôi từ trang tử về, tên là A Nguyễn?”
Tạ Chỉ Hằng lập tức nói: “Đừng nghe mẫu thân ta nói bậy, ta vẫn luôn coi nàng ấy như em gái, chưa từng nghĩ đến chuyện cưới nàng ấy.”
“Thật sao?” Triệu Vãn Thanh cười nói, “Thì ra là vậy.”
……
Trong ánh mắt khiêu khích của Triệu Vãn Thanh, ta loạng choạng rời khỏi thính Trúc Hiên.
Từng chi tiết vụn vặt không tự chủ được liên kết lại trong đầu ta.
Cây lê mà chàng coi như bảo vật không cho người khác chạm vào, hóa ra là do chàng và Triệu Vãn Thanh cùng trồng.
Tài nữ mà chàng thích, thực ra đã có tên từ lâu, chính là Triệu Vãn Thanh.
Khi chàng bị bệnh nặng, thường nhìn chằm chằm vào cây lê đó, biểu lộ ra vẻ mặt khó hiểu, thực ra là đang nghĩ đến Triệu Vãn Thanh.
Hóa ra chàng đã sớm có người trong lòng.
Nhưng tại sao chàng vẫn đối xử tốt với ta như vậy?
07.
Ta đứng rất lâu bên cạnh giàn mẫu đơn không xa thính Trúc Hiên.
Ta muốn sắp xếp lại suy nghĩ của mình, và tiếp theo phải làm gì?
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Ta quay người lại, chỉ thấy Triệu Vãn Thanh giơ tay ngăn cản nha hoàn, một mình bước tới.
Nàng ta cười nói: “Vừa rồi cô đi quá vội vàng, có một chuyện, có lẽ cô chưa nghe rõ.”
Ta biết nàng ta đang khiêu khích, chỉ nhìn nàng ta không nói.
Nàng ta tiếp tục nói: “Cô có biết A Hằng là thế tử cao quý của phủ Vũ An Hầu, được thế tập võng thế*, tại sao còn phải vất vả đi thi khoa cử không?”
*Thế tập võng thế (世襲罔替), tức giữ nguyên tước hiệu mà truyền đi mãi mãi.
Trong lòng ta chợt lóe lên một suy đoán, không khỏi nắm chặt tay.
Nàng ta cười lạnh nói: “Chàng ấy là vì ta. Lúc trước ta chỉ nói đùa một câu, muốn gả cho Trạng nguyên lang, chàng ấy liền vì ta mà nỗ lực nhiều năm như vậy. Nghe nói lúc bị bệnh, chàng ấy vẫn không rời tay khỏi sách. Chàng ấy làm vậy là vì muốn có một ngày đỗ Trạng nguyên, lấy đó làm sính lễ, cầu hôn ta.”
Ta không khỏi lùi lại một bước.
Nhưng nàng ta lại tiến lên một bước nói: “Ngươi tưởng có sự ủng hộ của bá mẫu, một đứa nữ nhi hèn mọn của một trang tử như ngươi có thể ngồi vào vị trí phu nhân của thế tử Vũ An Hầu sao? Thật là si tâm vọng tưởng. A Hằng không muốn cưới ngươi, bá mẫu có thể trói chàng lại để thành thân với ngươi sao? Hãy chờ xem, bá mẫu cuối cùng cũng sẽ tỉnh ngộ thôi.”
Mặc dù nàng ta không có ý tốt, nhưng ta biết, nàng nói đúng.
Chỉ cần Tạ Chỉ Hằng không muốn, phu nhân sẽ không ép buộc chàng.
Ta cũng không muốn ép buộc chàng.
Nhưng, Triệu Vãn Thanh nàng ta đã từng thật lòng với Tạ Chỉ Hằng chưa?
Ta mỉa mai nói: “Vậy còn Triệu cô nương thì sao? Khi Tạ Chỉ Hằng lâm trọng bệnh, cô không hề đến thăm chàng một lần, giờ chàng khỏe mạnh, danh tiếng lại vang xa, cô lại quay lại, cô thật sự coi trọng Tạ Chỉ Hằng người này sao?”
Sắc mặt nàng ta hơi biến đổi, nhưng ta không muốn dây dưa với nàng ta nữa.
Bởi vì điều này không quan trọng với ta, quan trọng là, có những lời, ta phải nghe chính miệng Tạ Chỉ Hằng nói, mới cam tâm.
Vì vậy, sau tiệc mừng thọ, ta đã đi tìm chàng.
08.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!