Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Con Dâu Trời Phú

Lục Chinh vừa về đến cửa, bà cụ đã ra đón, vẻ mặt lo lắng: “Sao lại uống say thế này?”

“Cháu tham gia buổi gặp gỡ đối tác”

“Vào nhà nhanh lên, bà đi nấu canh giải rượu cho cháu”

Lục Chinh kéo tay bà cụ, “Cháu không say, cháu chỉ uống có một chút” Nói xong, anh thay dép đi vào trong nhà.

Đợi bác Từ vào, bà cụ mới đóng cửa lại, nghĩ ngợi một lúc, rồi vẫn chạy vào trong nhà bếp bắt đầu bận rộn.

“Ông nội.”

“Ừ, về rồi à, ngồi đi”

Lục Chinh ngồi trêи sofa đối diện, hơi dựa vào sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Ông cụ không ưa nhất chính là kiểu người ngồi không nghiêm chỉnh này, nhưng lúc này lại chẳng hề cất lời dạy bảo.

Phòng khách rộng lớn, ngoài Lục Chinh với hơi thở vất vưởng mùi rượu nhàn nhạt ra, không còn nghe thấy bất cứ tạp âm nào, bao gồm cả tiếng động xem báo của ông cụ.

Mấy phút sau, khi cơn say đã dịu đi đôi chút, anh mở mắt ra, ngồi thẳng dậy.

“Gặp gỡ đối tác gì mà lại cần đi uống rượu cùng chứ?”

“Đầu tư Lập Hưng Ông cụ cau mày, “Một công ty đầu tư rất bình thường, sao cháu lại uống thành thế này?”

“…” Lục Chinh trầm mặc.

Không phải người ta muốn chuốc say anh, mà là tự bản thân anh muốn mình say.

Rõ ràng là rượu không làm người say được, mà là tự bản thân anh làm mình tê dại đi.

“Hoang đường! Cháu mấy tuổi rồi? Còn đi học đám trẻ ranh mượn rượu giải sầu hả?”

“… Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa ạ”

Lúc này sắc mặt tái xanh của ông cụ mới dịu đi đôi chút.

Lục Chinh nâng mí mắt lên nhìn ông, “Ông cũng không còn ít tuổi nữa rồi, bớt giận dữ đi ạ”

Lục Giác Dân nhếch mép, hừ lạnh: “Ông còn cần để cháu dạy nữa hay sao?”

Lục Chinh cũng không đấu khẩu với ông, chỉ nói: “Ông tự biết trong lòng là được rồi. Cháu lên phòng đây…”

“Đợi đã.”

“Da?”

“Ngày 3 tháng sau là sinh nhật Lão Bàng, thiệp mời đã được gửi đến rồi, đến lúc đó cháu cũng phải đi”

Lục Chinh đứng dậy, ánh mắt hơi lạnh xuống, “Hôm đó cháu có việc rồi, không rảnh”

“Có việc gì?”

“Công tác” “Ông thấy không phải là cháu công tác, mà là đang muốn trốn tránh!” Lục Chinh không còn tâm trạng phản bác, “Tùy ông muốn nghĩ thế nào thì nghĩ”

“Đứng lại! Ông đã cho cháu đi chưa?” Ông cụ giận dữ quát, bỗng nhiên đứng lên.

“Cháu đã nói rồi, không đi”

“Đó là ông ngoại của cháu đấy!”

“Cháu biết” Giọng điệu lãnh đạm.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận