“Đội trưởng Trương…”
“Có chuyện gì?”
Ngồi ở phía đối diện anh ta là Trương Như Thu.
Chỉ sau một tuần ngắn ngủi, gương mặt được chăm sóc kỹ càng của người đàn bà này đã dày thêm không ít nếp nhăn, tóc trắng phủ đầy, ánh mắt khô quắt như rơm rạ, tuyệt vọng và xám xịt, không nhìn thấy bất kỳ thần thái hy vọng nào.
Thỉnh thoảng lại tỏ vẻ lo lắng, thỉnh thoảng lại xẹt1qua vẻ bị ai.
Từ lúc bà ta vào đây cho tới bây giờ, câu hỏi mà bà ta hỏi nhiều nhất là: Con gái tôi thế nào rồi? Nó có khỏe không?
Hoàn toàn không hề chột dạ hay sợ hãi gì, thậm chí còn không có ý né tránh.
Mỗi lần khi Trường Chính Bình cố tình nhắc tới Uông Hải Thành, bà ta đều sẽ nghiến răng nghiến lợi, nhưng đau đớn tuyệt vọng còn8nhiều hơn.
“Tên khốn nạn đó không xứng đáng với Vi Vi nhà tôi!”
Biểu hiện này hoàn toàn không giống cảm xúc của một kẻ tội phạm giết người khi nghe nhắc tới nạn nhân.
Trương Chính Bình không biết bà ta quá giỏi che giấu hay hung thủ thật sự là người khác nữa.
Từ khi bị bắt tới bây giờ, đã thẩm vấn tới sáu lần, anh ta cũng so sánh khẩu cung của cả sáu2lần với nhau nhưng chẳng thu hoạch thêm được gì.
Thậm chí, Trương Chính Bình còn nghi ngờ không biết phán đoán ban đầu của mình có chính xác hay không.
Quay lại hiện tại, một vị cảnh sát trẻ tiến vào trong phòng thẩm vấn, đi tới bên cạnh Trương Chính bình, cúi người, ghé tai nói mấy câu, còn dùng tay làm dấu.
“Thật không?” Trong mắt Trương Chính Bình có ánh sáng bùng lên, sáng4quắc đến dọa người.
Vị cảnh sát trẻ kia hơi gật đầu tỏ ý khẳng định.
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau xong, Trương Chỉnh Bình cất bút đi, thu thập lại các bản ghi chép, “Tạm dừng thẩm vấn, Tiểu Lâm đi cùng tôi một chuyến, Tiểu Hà ở lại cục sắp xếp lại lời khai.”
Nói xong, lập tức rời đi.
Để lại một vị cảnh sát trẻ khác ngồi sau bàn thẩm vấn, đối diện với Trương Như Thu.
“… Cảnh sát Tiểu… Hà?”
Động tác của vị cảnh sát trẻ dừng lại, ngẩng đầu lên, mặt không một chút cảm xúc nào, “Chuyện gì?”
“Có thể… cho tôi một cốc nước ấm được không?”
“Chờ!”
Rất nhanh, một cốc nước ấm nhanh chóng được đặt xuống trước mặt Trương Như Thu.
Bà ta run rẩy cầm lấy, chậm rãi nói câu cảm ơn.
Tiểu Hà liếc nhìn bà ta, không nhịn được thở dài, không biết là đang có cảm xúc gì.
Trương Như Thu tỏ vẻ không nghe thấy, cúi đầu uống nước, chất lỏng ấm áp theo cổ họng tiến vào dạ dày làm cho bà ta cảm thấy cả người cũng ấm lên.
Lại một lần nữa nói lời cảm ơn.
Tiểu Hà xua tay, cúi đầu, tiếp tục sửa sang lại lời khai.
Mười phút sau, cầm tất cả đồ vật cùng rời khỏi phòng thẩm vấn.
Trương Như Thu ngồi tựa lưng vào ghế, lúng túng nhìn lên trần nhà, đèn chân không mờ tối y như màu của mặt trời lúc sắp lặn.
Trương Chính Bình dẫn Lâm Chấn Cường chạy tới bệnh viện, Đàm Vi cũng có mặt.
“Cảnh sát Trương.”
“Bà Uông, tình hình hiện tại thế nào?”
“Vẫn còn đang cấp cứu, tôi cũng không rõ ràng lắm.”
“Chẳng phải nói là đã có dấu hiệu tỉnh lại rồi sao?”
“Sáng nay tôi phát hiện ra tay của Hải Thành động đậy nên nhanh chóng gọi bác sĩ chủ trị tới, sau khi anh ấy được đưa vào phòng cấp cứu thì tôi lập tức gọi điện báo cho cảnh sát Tiểu Lâm. Cũng không biết tình hình bây giờ thế nào, làm phiền các anh phải tới đây một chuyến rồi, thật có lỗi…”
“Không sao.” Nói xong liền ra hiệu cho Lâm Phấn Cường ngồi xuống, “Chúng tôi cùng chờ với cô.”
Đàm Vị tỏ vẻ cảm kích.
Nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu được mở ra.
Hai y tá đi ra đầu tiên, bác sĩ chủ trị vừa bước ra, tay vừa tháo khẩu trang.
Trương Chính Bình và Đàm Vi cùng đồng thời tiến lên.
“Bác sĩ Ngụy, Hải Thành sao rồi? Có phải tỉnh lại rồi không? Tôi có thể vào thăm anh ấy được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!