“Ha ha… cô tưởng là chỗ mua sắm đấy à? Còn kiếm đồ tương tự… duyên phận ấy mà, gặp được mà không cầu được ấy chứ!” Nơi có phụ nữ, là nơi không bao giờ thiểu chuyện để nói. Ngoại hình xuất sắc của Sở Kiều tạo nên vô số đề tài nói chuyện, còn Phương Phương nghiễm nhiên trở thành người được mọi người ngưỡng mộ. Cho dù có người không ngừng nói những lời chua chát, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô ta. Tục ngữ có câu nói rất hay, người không bị đố kỵ là kẻ tầm thường. Còn mọi người đều bỏ qua một điểm này, họ đang thảo luận về sở Kiều, khi họ chụp cái mũ “bạn trai Phương Phương” cho anh ta, đương sự lại không nói một lời nào. Không khẳng định, cũng không phủ định, chỉ cười mà không nói có thể hiểu là mặc nhận, cũng có thể là cái khác. “… Phương, tôi nghe nói bạn trai cô làm việc ở tòa nhà đối diện à?”
“A!” Có người hút khí, “Tòa thị chính à?”
Phương Phương gật đầu, “Cục Quy hoạch.”
“Ái chà! Đó không phải là nơi dễ vào được đầu, chắc chắn là gia đình cũng có điều kiện đúng không?” Đây chính là những cô gái chốn công sở, vòng vèo một hồi, vẫn có thể vòng đến được đề tài mình muốn nói và chuyện mình muốn biết.
Phương Phương xua tay, dáng vẻ khiêm nhường, “Hai nhà chúng tôi quen biết đã mấy đời rồi.” Tâm tư mọi người lập tức lay chuyển.
Bối cảnh của Phương Phương họ cũng ít nhiều nắm được, không ngờ cô ta lại còn tìm được một người đàn ông không chỉ có ngoại hình xuất sắc mà còn môn đăng hộ đối với nhau nữa.
“Cô có phúc đấy.” Câu nói này rõ ràng là có vị chua rõ ràng.
Nhưng Phương Phương coi như không thấy, “Các cô nói chuyện đi, tôi đi vệ sinh một lát.”
Vừa ra khỏi cửa văn phòng, đi đến cửa thang bộ đã tình cờ gặp phải Hoàng Chính Long đang đi từ trên xuống. “Bộ trưởng Hoàng.” Phương Phương gật đầu chào hỏi, “Sao ông không đi thang máy?” “Cũng chỉ có mấy bước chân, coi như là rèn luyện thân thể” “Chẳng trách ông lại khỏe mạnh cường tráng thể này.”
“Cô nhóc này biết ăn nói thật đấy.”
“Vậy thì phải cảm ơn chú Hoàng đã khen cháu rồi.” Đối phương nói đến quan hệ cá nhân trước, dùng cách xưng hô của trưởng bối và vãn bối, chứ không phải là cấp trên với cấp dưới, cho nên Phương Phương có gọi một tiếng “chú Hoàng” cũng không có gì quá đáng cả. “Ái chà, không còn thời gian nữa rồi, tôi phải đi đến phòng họp đây. Tối nay bảy giờ, nhớ gọi Tiểu Sở đấy.” Vừa đi vừa dặn dò, “Không được quên đâu đấy.”
“Chú yên tâm đi, chúng cháu nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Phương Phương nhìn theo ông ta rời đi, rồi sải bước đi đến nhà vệ sinh.
Sau khi đi ra, lại đi đến ban công hít thở bầu không khí trong lành, nhìn thời gian vẫn còn năm phút nữa là đến nửa tiếng hẹn với Sở Kiều.
Khoảnh khắc tin nhắn được gửi đến, Phương Phương rất bình tĩnh.
Hay nói cách khác, trong suốt quá trình chờ đợi này, cô ta không hề lo lắng, hay nghi ngờ sự lựa chọn cuối cùng của Sở Kiêu.
Bởi vì cô ta tin rằng khát vọng về quyền lực và quyết tâm muốn trèo lên cao của đàn ông cuối cùng rồi sẽ chiến thắng được tình cảm của phụ nữ. Huống hồ, Sở Kiêu mới chỉ vừa bắt đầu, còn cần có người nâng đỡ nữa.
Sao lại cam tâm để lỡ một cơ hội tốt như vậy được chứ? Còn sở dĩ anh ta do dự chẳng qua là vì cần có thời gian để cân bằng, hay nói cách khác là cần tìm cho mình một lý do để thuyết phục bản thân.
Và Phương Phương đã cho anh ta lý do đó.
Bạn gái hẹn lúc nào cũng được, nhưng còn cấp trên không phải muốn gặp là gặp được. Chỉ cần Sở Kiều thử hồi tưởng lại những lời cô ta nói thì sẽ nhanh chóng tìm được cho mình một lý do. Sự thật chứng minh, suy đoán của cô ta không hề sai.
Tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có năm chữ – tôi sẽ đến đúng giờ. Phương Phương cất điện thoại đi, nắm lấy lan can ở trước mặt, khẽ thở phào một cái.
Phòng làm việc March.
“Nhiễm Tổng, chúng tôi định sau khi tan ca sẽ đi ăn thịt xiên, cô có đi cùng chúng tôi không?” Lộ Lộ cầm bản vẽ Nhiễm Dao đưa, nhân tiện hỏi luôn.
“Mọi người chơi vui vẻ nhé, tôi không đi đâu.” Lộ Lộ đảo mắt một cái, “Cô có hẹn rồi à?” “Ừ.” Nhiễm Dao gật đầu. “Tôi đoán chắc chắn là Sở đại soái ca, có đúng không nào?” Cô chỉ cười mà không nói. Lộ Lộ bỗng2thấy chua xót, “Quả nhiên FA không nên hỏi làm gì, sao lại tự tìm chỗ đâm vào thế này?”
“Ngoan nào.” Nhiễm Dao đứng dậy, vươn tay qua bàn làm việc vỗ đầu cô, “Tối nay đi ăn hết bao nhiêu công ty sẽ thanh toán, tôi nói thế cô đã thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?”
“…” Nếu biết trước thì đã nói là đi ăn hải sản rồi.
Thất sách!
Thất sách to đùng!
Trước khi đi, Lộ Lộ còn quay đầu lại mãi:5“Thực ra, bọn tôi còn định đi ăn xong thì đi hát haraoke nữa…” “Ờ, vậy chúc mọi người đi chơi vui vẻ.” Lộ Lộ thấy nhói lòng, câu cô muốn nghe không phải là câu đó!!!
Cánh cửa được đóng lại, ngăn cách bóng lưng buồn bực của cô gái. Nhiễm Dao dựa vào ghế, lúc này mới không nhịn được nữa bật cười thành tiếng.
Sau đó, cô lấy điện thoại ra, gọi đến một dãy số. “Alo, chị Dương.” “Nhiễm Tổng, có6chuyện gì à?” “Vừa rồi nghe Lộ Lộ nói là các chỉ định đi ăn với nhau à?”
“Đúng là có chuyện này.” “Chi tiêu hết bao nhiêu cá tính vào tiền công ty, gần đây mọi người cũng làm việc vất vả nhiều rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!